Nghe qua thì có vẻ như đúng là đã có những chuyện như vậy.
Hạ Anh Lạc nhìn cô ta, "Cô Cố, tôi thật sự rất khâm phục bản lĩnh cắt câu lấy nghĩ của cô đấy, cô không vào ngành giải trí làm chó săn cũng đáng tiếc thật đấy."
Kim Linh Nhi đứng cạnh phì cười. Còn gì nữa? Mấy chuyện kia của Anh Lạc toàn có nguyên nhân riêng, nhưng lại bị Cố Cẩm Tú nói nghe đáng xấu hổ biết bao, có thiên phú như vậy mà không đi làm chó săn thì đúng là phí thật đấy.
Cố Cẩm Tú bị hai người mỉa mai đến mức sắc mặt trở nên không được dễ nhìn cho lắm, cô ta cố kiềm chế lại, bình thản nói: "Chẳng lẽ không đúng à? Tự mình làm ra những chuyện ấy rồi thì đừng sợ bị người khác nói. Tôi không muốn tranh đấu gì với cô, chỗ này không phải là nơi cô nên đến. Cô đi đi, làm phiền đến bậc cha chú đang nghỉ ngơi bên trong thì không hay lắm đâu."
Hạ Anh Lạc đến đây để tìm các cha chú, sao có thể đi được chứ?