Cho dù Hạ Anh Lạc có không bằng lòng, thì cũng không thể không đồng ý rằng giải thích này đúng là còn vớ vẩn hơn so với việc anh ta hôn cô khiến cô khỏe lại.
"Anh rốt cuộc là ai?" Cô hỏi. "Rốt cuộc đã truyền bệnh gì cho tôi?"
"Đây không phải là bệnh." Vệ Lăng Nam chậm rãi nói. "Phản ứng đào thải này chỉ là tạm thời thôi. Chỉ cần tôi ở bên cạnh chăm sóc cho em, em sẽ an toàn vượt qua chuyện này. Còn về việc tôi là ai, A Lạc, rồi sẽ có một ngày em nhớ lại thôi."
Hạ Anh Lạc rất bực bội: "Tôi đã nói anh nhận nhầm người rồi. Tôi không quen anh."
Ánh mắt anh hơi ảm đạm: "Có lẽ bây giờ tôi nên nhắc nhở cơ thể của em một lần nữa."
Cô co rúm người lại, nhớ tới "nhắc nhở" trước đây của anh, thức thời ngậm miệng lại, câm như hến.