Hạ Lăng cau mày, cô nghe ra ý chế giễu trong lời nói của bà ta, muốn nói lại vài câu, nhưng nhìn bà cụ Diệp, cô đành nhịn xuống. Tính cô đúng là không tốt, nhưng cũng phải xem ở trước mặt ai, từ trước đến nay cô vẫn có thể nhịn vì người cô để ý.
Cô vẫn cười: "Bà nội, cháu tặng bà một bộ quần áo."
Nói xong, cô đưa chiếc hộp giấy lớn được bọc đẹp đẽ kia tới trước mặt bà cụ.
Bà cụ Diệp nhận lấy, vuốt cái hộp, cười càng từ ái hơn: "Cháu ngoan, về là được rồi, còn phung phí làm gì? Một cô gái như cháu cố gắng vất vả làm việc ở ngoài chắc khổ lắm, kiếm tiền cũng phải tiêu tiết kiệm một chút, biết không."
Hạ Lăng ấm lòng, đây là câu nói ấm áp đầu tiên mà cô nghe được kể từ khi về cái nhà này. Không có khen ngợi giả dối, chỉ có một mình bà cụ Diệp thấy được sự khó khăn gian khổ đằng sau ánh hào quang của cô mà thương xót dặn dò cô.
Bà cụ mù lòa nhưng trong lòng sáng tỏ hơn bất cứ người nào.
Vì vậy Hạ Lăng dịu dàng nói: "Bà nội, cháu biết ạ."