Mặt mũi Bùi Tử Hành lập tức sa sầm xuống, nhưng hắn ta không thể nổi giận ở đây được.
Hạ Lăng cũng không nói gì mà chỉ yên lặng lắng nghe với nụ cười đầy vẻ châm chọc. Cô cũng muốn nghe xem đám người này còn có thể nhục mạ cô đến mức nào nữa, chắc là họ cũng bất lực khi cô muốn sinh đứa bé này ra nên bây giờ họ mới tức đến mức nhảy dựng lên như thế này.
Ông lão vẫn đang thao thao bất tuyệt về 'tội nghiệt' của cô, trách móc khoảng hơn mười phút rồi mà ông ta vẫn không hề có ý định muốn dừng lại. Mặc dù Hạ Lăng không sợ bị mắng, nhưng dù sao thì cô cũng đang mang thai, sợ đứa bé trong bụng mình không chịu nổi, không nhịn được mà nhìn liếc qua về phía Bùi Tử Hành với ánh mắt hàm chứa sự cầu cứu.
Bùi Tử Hành bất mãn với việc cô liều chết để giữ đứa bé này lại, nhưng đó là việc riêng giữa hai người, không đến lượt người ngoài lên mặt với cô. Hắn ta nghiêm mặt cắt ngang lời ông già đang thao thao bất tuyệt, "Đủ rồi đấy."