Cô vừa kêu vừa lo lắng đưa mắt nhìn khắp nơi, muốn tìm đồ gì đó có ích.
Nhưng xung quanh đó không có gì cả. Cô không kịp nghĩ nhiều mà lập tức cởi áo khoác dài của mình ra, túm chặt một đầu rồi quăng đầu còn lại cho Bùi Tịnh Ngữ: "Cô mau nắm lấy! Tôi kéo cô lên!"
Cả người Bùi Tịnh Ngữ chìm trong hồ nước lạnh giá, cô ta không biết bơi nên bị sặc nước mấy lần, cảm giác không thể thở nổi tràn ngập khiến cô ta sợ hãi không thôi. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, cô ta bỗng thấy Hạ Lăng quăng áo khoác lại, cũng không nghĩ được nhiều mà nắm lấy như bám lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của mình.
Cô ta tóm quá mạnh nên kéo mạnh Hạ Lăng về phía trước, Hạ Lăng không chịu được sức kéo này bị trượt nửa bước về phía hồ nước, một đoạn bàn chân của cô cũng ngập trong hồ nước. Hạ Lăng đổi sắc vì bị ngấm nước lạnh giá, cô hít vào một hơi khí lạnh rồi cắn răng, cổ vũ cả mình và Bùi Tịnh Ngữ: "Bám chắc vào!"