Bóng cây đong đưa trong hoa viên, mang theo một cơn gió lạnh.
Bùi Tử Hành cất giọng nặng nề, "Đó là chuyện rất lâu sau này."
Dì Chu lại cuống lên: "Lâu là được bao nhiêu cơ chứ? Năm năm, hay mười năm? Ông chủ, đó là độ tuổi đẹp nhất của con gái, nếu ngài không thể cho cô ấy một lời hứa hẹn, thì đừng làm tổn thương cô ấy.
"Tổn thương?" Bùi Tử Hành cười khẩy, "Dì Chu, tổn thương là gì? Nếu bây giờ tôi đi vào, nói với cô ấy chúng ta cắt đứt quan hệ, chẳng lẽ không phải tổn thương sao?"
Dì Chu im lặng, chuyện đã xảy ra thì như nước đổ khó hốt.
Bùi Tử Hành nói tiếp: "Cô ấy đi theo tôi có gì không tốt? Tôi có thể bảo vệ cô ấy, cho cô ấy vật chất tốt nhất, yêu thương cô ấy cả đời, để cô ấy sinh con vào lúc thích hợp, cho cô ấy danh phận, cô ấy có thể nhận được mọi thứ."
Dì Chu run rẩy trong lòng, thấp giọng hỏi: "Cả đời sao?"
Bùi Tử Hành nói: "Cả đời."