Cô tưởng là mình sắp chết rồi, khoảnh khắc nhìn thấy hắn hệt như nhìn thấy Chúa cứu thế vậy. Hơi thở quen thuộc trên người hắn khiến người khác cảm thấy yên lòng. Cô nắm chặt góc áo hắn, không bao giờ muốn buông ra nữa.
Bùi Tử Hành ngồi xổm xuống, kiểm tra cô từ trên xuống dưới: "Bị thương chỗ nào rồi, chảy máu à?"
Cô nói với vẻ lo sợ, không hề có vẻ giận dỗi: "Em... em không biết."
Bùi Tử Hành lại cẩn thận quan sát cô, phát hiện mặt sau váy phía sát đùi có chỗ bẩn, liền hỏi: "Lúc chảy máu có cảm giác gì không, có đau hay không?"
Cô lắc đầu: "Em ngồi ở đó, lúc đứng dậy thì đã thấy rất nhiều máu, không đau." Ngẫm nghĩ xong lại khẽ bổ sung: "Hình như... hình như bụng có hơi đau. Anh Bùi, có phải em... sắp chết rồi không?"