"Chị... chị rất ngốc sao?" Hạ Lăng nhỏ giọng hỏi.
Hạ Vũ cười lạnh trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Nếu như chị thông minh, sao bọn họ bắt nạt chị được? Chị, chị không thấy lạ sao, vì sao anh Bùi lại nhận nuôi chị? Em thấy mấy cô chiêu kia nói rất đúng, chắc hẳn là anh ấy không hiểu rõ chị. Nếu như thấy rõ bộ mặt thật của chị, anh ấy nhất định sẽ ném chị ra ngoài!"
Hạ Lăng hoảng sợ: "Vậy chị phải làm gì bây giờ?"
Hạ Vũ mừng thầm trong lòng, thấy chị mình càng chật vật, cô ta càng hả dạ. Cô ta giả vờ khuyên giải: "Không sao, chị đừng hoảng. Chị chỉ cần cố gắng nhiều hơn, đừng để anh Bùi phát hiện ra rằng chị không làm được việc gì là được. Chị, đừng trách em nói thẳng, ngoài em ra thì trên đời này còn ai đối xử thật lòng với chị nữa? Chỉ có hai chị em chúng ta nương tựa vào nhau thôi."
Hạ Lăng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Vũ, chị sẽ nghe theo em hết, sao chị trách em được đây?"