Lời của Tiểu Miêu Miêu đã lấy lòng Hạ Kỳ, trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh chứa ý cười sáng rực.
Không đợi anh lên tiếng, cô nhóc lại hỏi: "Thất cách cách, anh thấy trên thế giới này còn có thể tìm được ai cưng chiều em hơn anh không?"
"Em cảm thấy ngoài anh ra còn có người sẵn lòng bao dung cho tính xấu của em sao?"
Tiểu Miêu Miêu: "…"
Điều này không phải đều do Thất cách cách sao? Mấy năm nay, anh toàn chiều hư cô, tính tình cô càng ngày càng tệ.
Tính khí cô như thế, có lẽ chẳng có người đàn ông nào dám yêu.
"Vậy đó, anh thấy, ngoài anh ra, em còn có thể thích ai được nữa chứ?"
"Đúng vậy, không có ai yêu em hơn anh, em nhất định phải coi trọng người đàn ông này, đừng để ai cướp anh đi, biết không?" Hạ Kỳ vuốt mái tóc mềm mại của Tiểu Miêu Miêu.
Tóc của cô nhóc rất mượt, lúc nào cũng khiến Hạ Kỳ yêu thích, không nỡ buông tay.
Tiểu Miêu Miêu quỳ gối trên đùi Hạ Kỳ, kề đôi môi màu anh đào đến bên tai Hạ Kỳ, phả hơi vào đó.