5 giờ 40 phút
Tôi đã dậy sớm để sửa soạn đồ đi chơi, đây là lần đầu tiên đi chơi ở thành phố nên tôi sẽ mặc chỉn chu một chút.
Xem qua từng bộ đồ trong tủ quần áo. "Hừm, xem nào...., đây rồi!." Tôi lấy ra một bộ đồ thun đen từ đã lâu không mặc.
Mẹ tôi đã tặng bộ đồ ấy vào dịp sinh nhật năm ngoái, nhưng chỉ mới mặc một lần vì cả năm tôi mới đi chơi được một lần, nhà tôi không có nhiều tiền để đi đâu đi đó.
"Chà.., để mặc thử nào." Sau một hồi thử những bộ đồ khác, tôi vẫn quyết định chọn nó. Nhìn cũng không đến nỗi nào.
Mở tủ ra, tôi lấy đôi giày mới mà mẹ sắm cho mình. Đôi này tôi có tra qua trên mạng, nó cũng không mắc lắm nên tôi vui vẻ mà nhận nó, dù vậy tôi vẫn thấy mẹ hơi phí tiền cho mình.
Bụng tôi phát ra những tiếng ùng ục, sôi sục.
"Đói quá, mình phải ăn sáng cái đã.".
Mở tủ lạnh ra có khá nhiều thực phẩm vì hôm qua tôi và Kanami đã đi mua cùng nhau. Tiếp tục với món mì trứng dành cho một người đang sắp hết tiền như tôi.
"Không sao, ăn vậy là có chất rồi, không sao.." Tôi tự an ủi bản thân mình như vậy, chắc tôi sẽ thử tăng ca vài lần kiếm thêm chút tiền.
6 giờ 52 phút
Tối qua Kanami đã nhắn cho tôi về lịch trình hôm nay, 7 giờ 30 phút tôi cần có mặt nên sẽ đi ngay bây giờ. Tôi nghĩ thầm trong đầu rằng Kanami sẽ mặc đồ như thế nào, vì tôi cũng chỉ mới thấy Kanami trong bộ đồ ngủ.
Tuy nắng chưa lên được lâu nhưng tôi vẫn thấy hơi nóng nhẹ một chút. Đi một hồi thì tôi đã đến địa điểm.
"Ở đâu..., nhỉ?." Tôi đã nheo mắt lại để tìm xem mọi người đang đứng ở đâu, nhìn về phía đằng xa, tôi thấy một người có chút giống ai đó.
Càng lại gần, gương mặt đó càng dần rõ ra. Không ai khác mà đó chính là Kanami đang diện lên mình một bộ đầm trắng cầm chiếc túi sách tay.
Cô gái ấy có vẻ đẹp tựa như một bông hoa trong sáng và tinh khôi, bộ đầm ôm lấy thân hình mảnh mai của cô, đi kèm đó với đôi giày cao gót màu đen trong rất ưa nhìn.
Tôi đã đứng hình trong khoảng vài giây cho đến khi Kanami nhận ra tôi.
"Ro-romi-san?.".
"Chào buổi sáng Kanami-san.".
"Cuối cùng cậu cũng đến, theo tớ, mọi người đang ngồi ở đằng kia." Kanami dẫn tôi theo để gặp mọi người. Nhưng mà, sao cô ấy phải chờ mình ở đấy?, tôi có thể tự đi đến chỗ mọi người theo tin nhắn mà.
"Chào Umi-san, chào Nanami-san.".
"Ô Romi-san đấy à, chào cậu nhé, hôm qua Kanami có nhắn cho bọn tớ rồi. Hôm nay chơi cho kiệt sức nào!!." Nanami nói với vẻ mặt hăng hái.
"Chúc cậu may mắn, Romi-san.".
Hả?., Umi nói vậy là có ý gì cơ, tôi chỉ biết cười gượng cho qua.
"Chào buổi sáng nhé mấy đứa, cảm ơn vì đã đến đông đủ." Một đám người đang lại gần, có vẻ đây là nhóm senpai ở câu lạc bộ cậu ấy.
"Umi-chan~, nhìn em vẫn đẹp như hồi sơ trung~.".
"Ha.., em cảm ơn." Umi không mấy vui vẻ với những lời từ Takada-senpai nói ra.
"Nhìn em thật xinh đẹp Kanami-chan." Một giọng điệu phát ra từ đám senpai.
"Ư.., ừm." Kanami đang ấp úng trả lời lại, qua đấy tôi có thể biết được rằng anh ta là Mushiko Toya, chính là tên khốn qua lời nói của Umi.
Tôi sẽ thận trọng với anh ấy.
"Mà, chúng ta đi vào khu vui chơi thôi nhỉ mọi người." Takada-senpai bắt đầu cuộc đi chơi, đang chuẩn bị xuất phát thì tôi có thấy một bóng dáng thấp thó, đó chính là thằng Fumi.
Tối hôm qua
"Này Fumi, ngày mai tao sẽ đi chơi cùng Kanami, sẽ có bạn và senpai câu lạc bộ của cô ấy."
"C-cái gì cơ?, tại sao mày lại được hẹn đi cùng, mày và Kanami đã lén lút tiến triển sau lưng tao à.".
"Có cái con khỉ, tao có chút chuyện nên mới đi thôi. Mà, quan trọng hơn đây là một buổi đi chơi, có gì tao sẽ báo lại cho mày về Umi-san và Takada-senpai.".
"Không!, không được.. Romi à.".
"Ồ, vậy được th-.". "Hãy đưa tao địa chỉ, phải là tao có mặt thì mới yên tâm được." Tôi đang nói thì bị thằng Fumi chen vào.
Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ không muốn nhiều chuyện, nhưng có vẻ tôi đã lầm rồi.
"Rồi rồi, địa chỉ là...."
Kết thúc hồi tưởng.
Fumi à, tao thấy mày như mấy kẻ theo dõi vậy. Nhưng thôi, chúc mày may mắn.
"Đây rồi đây rồi, chúng ta sẽ cùng chơi tàu siêu tốc nhé, Umi-san sẽ đi với tớ." Cậu ấy cầm tay Umi kéo ra hàng chờ.
"Vậy, em đi cùng anh nhé Ka-.".
"Kanami-san, cậu đi với tớ nhé." Tôi cắt ngang lời nói của Mushiko-senpai.
"Ừm!." Kanami đồng ý cùng tôi đứng đợi ở hàng chờ, liếc qua thì có vẻ Mushiko-senpai tỏ ra khá khó chịu với tôi.
Lượt tàu tiếp theo đã đến bọn tôi cùng đi nhau lên chỗ ngồi, tôi nhường Kanami vô trước và tôi đã vô chỗ ngồi của mình ngay sau đấy.
Chiếc tàu đang dần di chuyển, tôi nhìn qua Kanami, có vẻ.., cô ấy đang run?.
"Kanami-san, cậu ổn không vậy?.".
"C-c-c-cậu nói gì vậy, tớ ổn mà." Cô ấy nói vậy nhưng khuôn mặt của cô ấy lại không nói lên như thế.
Tôi không có một cảm giác không lành cho lắm và nó đã đúng. Chiếc tàu đang dần một phóng nhanh hơn, Kanami thì run như máy cày không nói nên lời.
Cô ấy đã buông hai tay khỏi thanh cột và bám lấy vai áo của tôi khi chiếc tàu đang chuẩn bị thả dốc.
"Kanami-san!, cậu đang làm gì vậy, không mau bám lấy thanh cột thì tay cậu sẽ đập lung tung đấy, Kanami-san!, Kanami-san!." .
Cô ấy không nghe thấy tôi nói gì, chiếc tàu đã thả xuống dốc, tôi nhanh tay bám lấy đôi tay của cậu ấy, chiếc tàu lượn lẹo lên lượn lẹo xuống làm tôi cũng rất chóng mặt.
Chuyến tàu kết thúc Kanami liền chạy ra nhà vệ sinh để ói, cô ấy không hợp với những trò cảm giác mạnh.., nhỉ?.
Tôi đã đứng đợi ở gần đó một hồi và Kanami đi ra.
"Kanami-san!, nếu cậu không chơi được thì đừng cố gắng thử chứ."
"Romi-san.., dẫu vậy tớ vẫn muốn đi, vì hôm nay là một ngày đặc biệt mà." Cậu ấy cười trên khuôn mặt đang mệt mỏi.
"Ừm, cậu nói cũng đúng, giờ chúng ta sẽ chơi những trò đỡ mạnh bạo hơn nhé." Dẫu sao thì đây cũng là một ngày đi chơi, có lẽ sẽ là một vài kỉ niệm của cô ấy, và cũng là kỉ niệm sau này của mình.
"Vậy, đi thôi Kanami-san."
"Ừm!." Cô ấy đã lấy lại sức sau chuyến tàu lượn siêu tốc ngay sau đó.
"Ở đây, Kanami-san." Nanami vẫy tay gọi cả hai đứa tôi.
"Tớ xin lỗi nhé Nanami-san, xin lỗi mọi người vì đã chậm trễ."
"Không sao, những lần đi chơi trước cậu có bao giờ chơi thứ đấy đâu, mà sao lần này cậu lấy đâu ra can đảm thế?." Umi đặt câu hỏi kèm sự ngạc nhiên.
"Đ-đương nhiên là tớ muốn thử rồi, không phải lúc nào đi mà không chơi thử sẽ rất chán sao haha, haha..." Nói với gương mặt đầy nụ cười gượng gạo.
"Ồ, ra là vậy sao.".
Cô ấy chưa bao giờ thử á?, nãy cậu ấy có nói hôm nay là ngày đặc biệt, vậy hôm nay có gì đó đối với cô ấy à?..
"Được rồi sao chúng ta không đi nhà ma nhỉ?" Takada đề xuất với mọi người.
"Nghe hay đó, cùng đi đi." , "Đúng vậy, đi nhà ma nào." , "Vậy xuất phát thôi!.". Những senpai khác đều đồng tình.
Nói xong cả đám đều tiến tới hướng nhà ma, nơi mà không dành cho những người yếu tim.
"Hể??, cậu chắc chắn chứ Kanami-san." Nanami ra vẻ như không thể tin vào mắt mình.
"Tớ chắc mà, để trải nghiệm, để trải nghiệm thôi."
"Được thôi, có con ma nào mà kéo cậu đi thì đừng bảo tớ cứu nhé."
Cả đám cười phá lên, Kanami thì tỏ ra sợ sệt.
"Umi-chan!, đi cùng anh nhé?.".
"Không nhé, Umi-san đi cùng em rồi, hẹn gặp lại ở điểm ra nhé các senpai~." Nói xong Nanami kéo tay Umi đi vô nhà ma trước.
Ôi, ngôi nhà nơi mà những tiếng la hét thất thanh phát ra, quay qua nhìn Kanami có vẻ không ổn cho lắm.
"Kanami-chan, đi cùng anh v-".
"Kanami-san, cùng tớ vào nhà ma nhé?." Một lần nữa tôi cắt ngang lời nói của Mushiko-senpai
"Ừm, cùng đi nhé." Cô ấy vui vẻ đón nhận lời mời của tôi, liếc qua lại thấy Mushiko-senpai tiếp tục tỏ ra khó chịu với tôi. Ngay sau đấy bọn tôi đi cùng nhau vào nhà ma.
Trong đây không khí khá rùng rợn, ánh sáng bị che lấp đi bởi bóng tối và được pha với màu đỏ, những tiếng rợn kinh hoàng đang rú lên.
"Ro-romi-san." Cô ấy níu lấy tay áo của tôi.
"Sao đấy, cậu lại sợ à."
"Ừm, tớ sợ."
Hết cách, tôi chỉ có thể nắm cổ tay cô ấy vừa dẫn đi.
HÙ!
Một con ma giả bay ra làm Kanami giật toé lên.
Aaaaaaaaa.
Kanami đang bám chặt hai vào cánh tay tôi, tay cô ấy thật mềm mại, ấm áp, aaa.., móng tay cô ấy cấu vào da tôi rồi.
"Đi tiếp thôi Kanami-san.". Cô ấy nói không nên lời luôn.
Một khoảng thời gian ngắn sau, bọn tôi đã ra tới đầu ra, trong chuyến đi ở nhà ma này. Quỷ, ma, các loại quái vật, thật sự là rất vui, lần đầu chơi ở thành phố thật sự rất vui. Còn Kanami..., nhìn cô ấy chắc không ổn lắm.
"Ôi chà, xem hai người thân thiết chưa kìa.". Nanami nhìn về phía Kanami đang ôm lấy tay tôi.
"A..., không phải vậy đâu." Cả hai đồng thanh cùng nói, chúng tôi mau buông khỏi tay nhau, ngại ngùng không nói nên lời.
Bọn tôi đã tụ tập đủ ngay gần đó không lâu.
"Chơi vui thật, mà bụng anh đói quá rồi." .
"Anh đói nhanh vậy sao Takada-senpai?." Nanami rất tự nhiên với mọi người, cô ấy là sứ giả giao tiếp à.
"Ừ.., tại sáng nay anh cũng chưa ăn gì.".
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn trưa thôi mọi người, em có làm đủ bento cho mọi người đây.".
"Hú hú, Nanami-chan của chúng ta là tuyệt nhất.".
"Đúng vậy, bé Nanami-chan của chị vẫn là đảm đang nhất~.".
"Cảm ơn Nanami-chan nhiều nhé, anh đỡ tốn tiền mua đồ ăn trưa rồi.".
Hàng loạt lời tung hô Nanami vang lên, chúng tôi đã kiếm chỗ ngồi ở gần đấy. Những ánh nắng gắt đang chiếu xuống, bọn tôi ngồi ăn ở bàn dưới bóng râm.
Hiện tại thì Kanami, Umi, Nanami đã cùng nhau đi mua nước.
"Tại sao chú mày muốn cản trở việc của tao thế?." Mushiko nhìn về phía này.
"Anh nói gì thế, em chỉ là đang tận hưởng cuộc đi chơi thôi mà."
"Mày đừng giả ngu nữa." Hắn ta nhìn tôi với ánh mắt đáng ghét.
"Hể??, em chỉ đơn thuần là đi chơi cùng bạn của mình thôi, vậy cũng không được ư??."
"Bạn.." Tiếng nhỏ nhẹ phát ra từ phía sau.
"Kanami-san?, cậu về rồi đó à."
"Ừm, tớ mới đi mua nước cùng hai người kia xong, nước của cậu đây.".
Cô ấy đưa tôi một lon nước ép nho và một lon cà phê, đến đi chơi mà cậu ấy cũng sợ mình buồn ngủ ư, Kanami thật là...
"Cảm ơn nhé Kanami-san".
"Romi-san, đây là bento của tớ, tớ làm hai phần, cậu ăn một phần nhé."
"Vậy cũng được sao?."
"Tất nhiên, tớ đã dậy sáng sớm để làm đấy, dù gì cậu cũng ở một mình.." Vừa dứt lời thì má cô ấy hồng lên.
"Kh-không phải thế đâu nhé, ý tớ là nếu cậu được ăn bento thì có thể sẽ nhớ lại hương vị của gia đình.".
"Nếu tớ nhớ lại hương vị gia đình thì khác gì cậu là một phần trong gia đình của tớ đâu." Tôi mỉm cười nhìn Kanami đang ngại ngùng trước mặt.
Trứng cuộn?, cô ấy đã làm ra những miếng trứng hoàn hảo và đẹp mắt, có phải hôm qua cô ấy hỏi mình là vì món này không nhỉ. Tôi đưa miếng trứng cuộn vào trong miệng, một vị ngon nào đó bùng nổ trong miệng tôi.
"Um~, ngon quá Kanami-san!."
"C-cậu thích chứ, tớ làm ổn chứ?."
"Ngon lắm, thực sự rất ngon."
"Tốt quá rồi.." Kanami thở phào nhẹ nhõm.
Mushiko-senpai, hắn ta lại đang nhìn bọn mình, mà thôi kệ hắn, cứ ăn hết đống bento của Kanami-san cái nào.
Ở một góc nhìn nào đó.
"Grrrr, Umi-san, đừng ngồi chung với tên Takada-senpai đó.".
Lúc này, Fumi với bộ dạng lén lút ở phía sau. Fumi đã lên chung được chuyến tàu đó.
"Hể?, tên nào đây?, nhìn hắn không vui mấy, giống mình vậy!!.". Và không ai khác người ngồi cạnh Fumi chính là Mushiko-senpai.
Ở nhà ma
"Umi-san, tớ sẽ ở đằng sau bảo vệ cậu, nếu tên Takada-senpai đó dám làm gì, tớ sẽ sút hắn một cái và bỏ chạy.".
Giờ đây, Fumi như một người hâm mộ cuồng nhiệt đang theo dõi thần tượng vậy. Sức mạnh của tiếng sét ái tình thật đáng sợ.
14 giờ 24
Bọn tôi đang ở trên cáp treo, đừng hỏi gì hết, đương nhiên là tôi tiếp tục cắt ngang lời nói của tên Mushiko-senpai rồi.
"Nè Romi-san."
"Hửm?, sao thế."
"Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé."
"Có gì đâu chứ, tớ chỉ làm với những việc nên làm thôi, chúng ta là bạn bè mà."
"Bạn bè..., ừm cậu nói đúng, cảm ơn nhiều nhé Romi-san, từ giờ trở đi giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé."
Kanami mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng trong đôi mắt nâu lấp lánh đấy đang ẩn chứa thứ gì đó, sự thoả mãn?, hay mong chờ?. Tôi không biết nữa.
"Kanami-san nè, cậu có nghĩ rằng bánh xe vận mệnh của mỗi người sẽ thay đổi khi có một thứ khác đặc biệt tiếp xúc vào không.?".
"Chắc là.., có?.".
Tôi ngồi tựa vào chiếc ghế sau lưng của mình, cô ấy là người bạn đầu tiên của mình ở đây nhỉ, cũng là người đầu tiên khác giới mình làm bạn, cảm giác khác những người bạn trước kia thật.
"Tâm trí tôi hiện như đang là một vườn cỏ dại mọc một bông hoa đầu tiên vậy, một hương thơm bát ngát, dễ chịu và nó không gây đau đớn gì cả, chắc vì nó không phải là loại có gai.".
"Romi-san?.".
"Không có gì đâu, chỉ là tớ đang nghĩ đến vài thứ thôi.".
15 giờ 56 phút
"Vậy, tạm biệt mọi người nhé, tớ sẽ đi về trước vì cần phải đi làm thêm.".
Tôi đã tách khỏi nhóm bọn họ và trở về nhà, đi thì đông, nhưng tôi lại chỉ thấy cảm giác xa cách như không có lấy một người bạn nào ngoài Kanami.
Ánh sáng đèn đỏ chiếu lên, tôi đứng lại đợi đèn chuyển xanh, quay qua thì thấy Kanami đứng bên cạnh tôi.
"Kanami-san?, cậu làm gì ở đây.".
"Tớ á?, đương nhiên là về cùng cậu rồi.".
"Tại sao chứ.".
"Thì cứ về thôi, tại sao tớ lại không đươc về.".
Tôi đứng hẫn hờ trên con đường phố có những ánh nắng nhạt của buổi chiều chiếu xuống.
"Cậu ngơ ra đấy làm gì, đèn xanh rồi đi thôi nào.".
"À ừm.".
"May mà hôm nay có cậu đi cùng, không thì tớ cũng không biết như nào nữa.".
"Không phải cậu có Umi-san và Nanami-san đấy sao?.".
"Tớ không biết nữa, thường bọn tớ đi ba người thôi, nay lại có thêm những người từ câu lạc bộ, tớ đã hơi e ngại vì đi đông người, nhưng không hiểu sao đi cùng cậu thì lại thấy thoải mái lắm.".
Nhìn biểu hiện của cô ấy thoả mãn tôi cũng nhẹ lòng, tôi cứ nghĩ sẽ làm phiền cậu ấy chứ, nhưng có vẻ không phải rồi.
Chúng tôi đi lên tàu, Kanami vì mệt đã ngủ thiếp đi, thiếp đi trên vai của tôi.
— ตอนใหม่กำลังมาในเร็วๆ นี้ — เขียนรีวิว