Cô, cô, cô thật sự có được tụ vận phù! ! !
Tụ vận phù có thể dùng để tụ tập tài vận.
Dựa theo kịch bản tiểu thuyết trên mạng, nói không chừng còn có thể phát tài!
Lôi Nhã Đình cho bản thân một cái tát, cảm giác được đau đớn thật, tụ vận phù trong tay cũng không biến mất, cô mới tin tưởng đây là thật! ! !
"Mình có thể trùng sinh thì có được bàn tay vàng là nhóm lì xì này cũng không phải không thể -- "
Tuy không biết Thượng Nguyên nhất phẩm chúc phúc thiên quan là thần tiên gì, nhưng nhìn xưng hô dài như vậy, nghe đã biết là thần có chức vị cao.
Chúc phúc thiên quan ôi dào, nói không chừng là thần tiên cùng một loại với thần tài phúc thần?
Lật qua lật lại lá bùa trong tay, thỉnh thoảng đặt ở chóp mũi ngửi một cái.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi ngửi được mùi đàn hương trên mặt lá bùa, cô lập tức có cảm giác thần thanh khí sảng, cơ thể rã rời và tinh thần không ổn định lúc nãy mất sạch.
Ban đầu Lôi Nhã Đình còn bán tín bán nghi giờ lại tin mấy phần.
Cô định trước hết không rời khỏi nhóm Wechat, thử tác dụng của Tụ vận phù trước rồi tính tiếp.
Nếu bàn tay vàng này là thật, cô ở trong nhóm có lẽ sẽ nhặt được nhiều đồ tốt, đến lúc đó --
Cuộc đời của cô mới có thể chân chính thay đổi!
Lôi Nhã Đình hít sâu một hơi, cuối cùng cũng chịu đứng lên.
Lúc này mới phát hiện hai đùi tê đến mức không còn tri giác.
"Mẹ ơi -- chân tê chết đi được -- "
Cô chậm chạp hồi lâu mới khá lên một ít, nhét điện thoại di động và tụ vận phù vào túi áo, cúi đầu làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Nhã Đình, bụng không thoải mái à?"
Lôi Nhã Đình nghe có người gọi mình, bỗng ngẩng đầu lên, trong chốc lát mới nhớ ra đây là bạn cùng phòng của mình.
Cô mập mờ nói, " Ừ. . . Bụng hơi đau. . ."
Ký ức khá cũ, Lôi Nhã Đình mơ hồ nhớ người bạn cùng phòng này tên Tiểu Hồng.
Kiếp trước cô bị tra nam làm mang thai nghỉ học, quan hệ với Tiểu Hồng rất nhạt nhẽo, chỉ biết đối phương trở về quê hương ở thôn trấn làm nghề hộ lý, về sau gả cho tên đàn ông có khuynh hướng bạo lực gia đình. Người đàn ông kia ghét bỏ Tiểu Hồng từng học đại học, đánh đập và nhục mạ cô ta, chưa đến ba mươi tuổi nhưng già nua như bà lão năm mươi.
Nghĩ đến đây, Lôi Nhã Đình không khỏi thổn thức đối với Tiểu Hồng thêm mấy phần đồng tình thương hại.
Nhưng thương cảm thì thương cảm, nếu không phải Tiểu Hồng hút thuốc uống rượu đánh nhau xăm hình qua lại với xã hội đen, chồng của cô ta có lẽ sẽ đối tốt với cô ta hơn một chút?
Suy cho cùng vẫn là cô ta không biết xấu hổ, tự làm tự chịu.
Nghĩ vậy, Lôi Nhã Đình lại tỏ vẻ xem thường.
Cô không bỏ qua cái nhìn đồng tình và xem thường của Lôi Nhã Đình, nhưng cũng càng thêm im lặng.
Nếu Lôi Nhã Đình thật sự trùng sinh, cô ta hẳn nên kinh ngạc "Tiểu Hồng" vốn đã mất mạng vào đêm qua, mà không phải suy diễn những chuyện không đâu.
Cỗ thân thể Tiểu Hồng này đến bệnh viện đã lạnh, là Bùi Diệp đến tiếp tục sinh cơ cho cô ta.
Cái chi tiết "Trùng sinh" này đúng thật là cẩu thả.
"Uống nhiều nước ấm vào."
Bùi Diệp cho một cái đề nghị thẳng nam sắt thép.
Lôi Nhã Đình yếu ớt cười cười, trong lòng lại hết sức bực bội.
Cô nôn nóng muốn thử nghiệm sự lợi hại của tụ vận phù, Bùi Diệp lại hết lần này tới lần khác ngăn cản không để cô đi.
Cuối cùng cũng đuổi Bùi Diệp đi được, Lôi Nhã Đình vội vàng rời phòng ngủ đến chỗ bán vé số gần nhất.
Cô ta không biết năng lực chân thực của tụ vận phù, đồng thời cũng muốn kiểm chứng xem bàn tay vàng này là thật hay giả, dứt khoát mua mấy tấm vé sẽ mở thưởng sau mười phút đồng hồ nữa.
"Cô bé này thật may mắn."
Qua thêm vài phút đồng hồ, kết quả mở ra, ngón tay Lôi Nhã Đình run cả lên.
Vận khí đen như chó mực, hai trăm năm mươi lần rút không ra một tấm SSR quý hiếm như cô thế mà trúng thưởng!
Tuy không phải giải nhất, nhưng cô mua mấy tấm giống nhau, cộng lại cũng được bốn mươi ngàn!
Gia đình Lôi Nhã Đình không tính kém, cha mẹ là nhân viên văn phòng, có nhà có xe, trong nhà không có nợ, vợ chồng một năm có thể kiếm hơn 300 ngàn.
Tuy vậy, nói giàu có cũng không giàu có, đây là đô thị loại một, trình độ tiêu phí rất cao, không thể cho Lôi Nhã Đình ở trường tiêu xài phung phí.
Số tiền bốn mươi ngàn ngoài ý muốn này chính là số tiền lớn nhất Lôi Nhã Đình có được ở cả hai kiếp.
Đúng vậy, còn bao gồm đời trước.
Vừa nghĩ tới việc mình móc tim móc phổi cho phượng hoàng nam, hắn lại đối đãi với mình như thế, đời trước phòng cô như phòng trộm, dụ dỗ lừa gạt tiền trong tay cô cho mẹ hắn.
Kết hôn bao nhiêu năm, chưa bao giờ cho cô giữ quá bốn mươi ngàn.
Cô nản lòng thoái chí, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn chia tay với phượng hoàng nam.
Lôi Nhã Đình muốn báo thù, nhưng bây giờ cô còn chưa có biện pháp đối phó với tra nam tiện nữ, sau này sẽ có cơ hội.
Cô ta vừa đi, Bùi Diệp đã từ chỗ ẩn thân đi tới, lông mày hơi nhíu.
Tuy tinh thần lực của Bùi Diệp vì bệnh tật sụp đổ hơn phân nửa, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, dò xét người bình thường không thành vấn đề gì.
"Cái thứ tụ vận phù kia, rất kì lạ --"
Lúc Lôi Nhã Đình sử dụng tụ vận phù, tinh thần lực của Bùi Diệp cảm nhận được trên người cô ta phát sinh biến hóa bất thường.
"Ôi, con gái bây giờ thật sự lớn gan quá đi, đồ vật không rõ lai lịch cũng dám dùng."
Mở giao diện trò chơi, Bùi Diệp nhấn mở [ Hệ thống ghi chép ]bên trái, phía trên bỗng nhiều hơn một dòng.
[12:33 phút, nữ chính Lôi Nhã Đình sử dụng tụ vận phù, khí vận -23 ]
"Tụ vận phù, không thể tụ vận ngược lại trừ 23 điểm khí vận."
Nhưng Bùi Diệp không phải loại người tốt gì, càng không phải loại người không có chuyện tự mình kiếm chuyện làm.
Lôi Nhã Đình chỉ gây họa cho bản thân cô ta thì cô lười nhúng tay, Bùi Diệp chỉ cần đi theo đối phương hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến là được.
Dẫu sao người muốn tìm cái chết sao có thể ngăn được?
Bùi Diệp chuẩn bị đi tìm thân ảnh màu đỏ ở ngã tư đường một lát, dù gì cũng rảnh không chuyện làm, lúc này trong túi vang lên một giọng khàn khàn.
"Chết cũng muốn yêu! ! !"
"Yêu đến chết không buông -- "
Ông lão đi ngang qua bị dọa suýt chút nữa nhảy cẫng lên.
"Nhạc chuông điện thoại thôi mà mở lớn thế, đúng là thất đức, thiếu đạo đức!!"
Ông cụ thấy Bùi Diệp không nói lời nào, lầm bầm trong miệng rồi rời đi.
Bùi Diệp vô tội đưa tay sờ vào túi, phát hiện là điện thoại của nguyên chủ Tiểu Hồng vang lên.
Bùi Diệp cau mày, nhớ tới con hàng này chính là người bán Tiểu Hồng, là tú bà xã hội đen.
Điện thoại bên trong bỗng vang lên tiếng thét, chị Bạch ở đầu dây bên kia một bụng tức giận.
Cách Bùi Diệp hơn hai mét cũng có thể nghe thấy tiếng chị Bạch gào thét trong điện thoại.
"Cô giải thích thế nào đây? Cánh cứng cáp rồi đúng không? Tôi có lòng tốt giới thiệu cho cô bạn trai phú nhị đại, cô không biết ơn thì cũng thôi đi, thế mà còn không chịu? Cô là mặt hàng gì, người ta có thân phận gì, cô muốn tôi tức chết mới vừa lòng à? Nếu không phải cô nói mình muốn trèo cao gả cho người tốt, tôi sẽ giới thiệu tài nguyên chất lượng cao như thế cho cô chắc? Tiểu Hồng, mẹ nó cô đừng muốn tôi cho thể diện mà không cần! Cô cũng không nghĩ xem bây giờ ngày tháng tốt lành cô có là ai cho, làm người mà cô vong ân phụ nghĩa như thế, lấy oán trả ơn sao?"
Nếu là Tiểu Hồng thật, một trận thóa mạ của chị Bạch sẽ làm nguyên chủ xiu lòng áy náy, đồng thời khiến bản thân cô ấy nghĩ rằng những lỗi lầm này là của mình.
Bùi Diệp rõ ràng biết chị Bạch ở đầu dây điện thoại bên kia và phú nhị đại hôm qua là người gián tiếp, trực tiếp hại chết Tiểu Hồng.
Cô không rảnh để ý những chuyện không đâu, nhưng nếu rơi vào tay cô thì ai cũng đừng hòng chạy thoát.