ดาวน์โหลดแอป
82.27% nhật kí cuộc đời / Chapter 65: câu chuyện của Tuyết Trinh: đám cưới không giá thú

บท 65: câu chuyện của Tuyết Trinh: đám cưới không giá thú

Nhìn đám bạn hung thần đang tiến lại gần, Tuấn hốt hoảng hỏi:

- Này mọi người định làm gì đấy?

Một người nhếch mép cười, giọng âm trầm hỏi:

- Thử nói xem, bọn này định làm gì?

Một người khác nói chen vào:

- Khôn hồn mau khai ra! Bọn anh còn cho sống, không khai giết không tha.

Nhìn đứa cầm chổi, đứa cầm que, đứa cầm đũa cả tiến lại gần mình, anh sợ hãi ngồi xuống che đầu la lên:

- Từ từ! Từ từ! Tao có biết gì đâu mà khai?

Mọi người ngớ ra, một người thốt lên:

- Ừ nhỉ! Quên chưa hỏi.

Cả đám phá lên cười, Linh bắt đầu trước:

- Vừa cười chuyện gì?

Anh giật mình, lập tức chối:

- Có cười gì đâu.

Một người khác nói:

- Mày còn cãi hả? Thế đi với Tuyết Trinh có chuyện gì xảy ra? Bây giờ về cứ tủm tỉm cười, thành thật khai báo, thì được hưởng khoan hồng! Không thành thật thì đừng trách.

Anh nói:

- Có gì đâu mà khai. Tao chỉ đưa em ấy về thôi mà. Không tin hỏi em ấy.

Linh cười cười nói:

- Nó là con gái làm gì dám nói. Tưởng bọn tao ngu mà hỏi nó à? - Nói đoạn Linh chỉ vào một người trong nhóm nói:

- Mày! Kể lại cái mày nghe thấy và nhìn thấy cho nó nghe!

Người kia giọng cợt nhả, nhại giọng anh:

- Có một chàng trai, nói với một cô gái: "Anh thích em! Làm bạn gái anh có được không?" Cô gái chạy lại hôn vào má rồi chạy đi. Để lại một đứa cười ngây ngô ở trước cổng và tủm tỉm tới giờ.

Linh nói:

- Mày có còn cãi không có gì không?

Tuấn trợn mắt cáu:

- Chúng mày rình tao?

Người vừa thuật lại câu chuyện tỉnh bơ nói:

- Xin lỗi nhé! Tao chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Không có thấy gì đâu. He he he.

Tất cả xúm lại xoa đầu Tuấn, cười to nói:

- Giỏi lắm anh bạn, cứ thế mà phát huy! Không uổng công anh em giúp đỡ.

Tuấn ngơ ngác không hiểu hỏi lại:

- Ý chúng mày là sao? Tao không hiểu.

- Chuyện là thế này…

Sau đó họ đã kể lại kế hoạch để Tuấn thổ lộ với Tuyết Trinh. Làm cho cậu thấy mối đe dọa từ những người xung quanh, để cho Tuấn buộc lộ cảm xúc của mình với Tuyết Trinh. Nghe mọi người nói, Tuấn thật sự thấy biết ơn họ. Nếu không có họ, anh không biết sẽ phải che giấu tình cảm bao nhiêu lâu nữa mới có thể nói ra. Anh thật may mắn vì có những người bạn như họ.

...….

Cuộc sống không cho ta giàu có, nhưng nó sẽ cho ta những thứ tốt hơn. Có thể là một người yêu thương mình, cùng mình trải qua hoạn nạn thử thách. Cũng có thể là những người bạn tốt, giúp đỡ bạn không hề tính toán thiệt hơn. Sẵn sàng giúp đỡ bạn khi khó khăn hoạn nạn, khi nghèo đói khốn khó mà không cần bạn báo đáp. Hãy trân trọng những người thật lòng vì bạn. Đừng vì chút lợi ích mà đánh mất đi họ. Cuộc sống sẽ không cho bạn cơ hội lần thứ hai đâu.

..........

Tình yêu của Tuấn và Trinh lúc này thật êm đềm và ngọt ngào. Họ không hề giấu giếm gì về quá khứ, anh cũng đã kể cho cô về quá khứ của anh, chuyện bị vợ bỏ theo người đàn ông khác, rũ bỏ tình yêu của anh dành cho cô ấy, để đi theo tiếng gọi của đồng tiền...

Tuyết Trinh không nói, chỉ im lặng lắng nghe. Cô không thể cho anh tình yêu nồng cháy như những người con gái khác, nhưng có thể cho anh sự êm đềm, bình yên mà nhiều người muốn có.

Tình yêu của họ nhẹ nhàng như làn gió, ấm áp như nắng xuân. Ngọt ngào như những giọt mật. Nồng nàn như hũ rượu xuân. Ai cũng vui thay cho họ mong họ sớm thành đôi.

Sau bao nhiêu thời gian mong đợi, cuối cùng, họ cũng quyết định về chung một nhà. Một đám cưới giản dị, không quá nhiều khách, chỉ có một số người thân và bạn bè. Cũng không có quá nhiều lễ vật như người ta thách cưới. Lễ chỉ đơn giản là một khay trầu cau, một chai rượu, một bao thuốc lá. Đám cưới của họ chỉ đơn giản có thế. Không cầu kỳ cũng chẳng xa hoa.

Nhưng, hôn nhân của họ lại không hề có giá thú. Bởi anh bản thân anh chưa thể ly dị người phụ nữ kia. Nhiều lần anh đệ đơn ra tòa để ly hôn vắng mặt. Nhưng vì hai người có tài sản chung. Nên không thể phân chia. Tìm cô ta thì không thấy, cho nên đến bây giờ, họ vẫn không thể ly hôn.

Cho dù không thể kết hôn, cô cũng không để tâm tới nó. Cô chỉ cần có anh và cuộc sống êm đềm hạnh phúc như hiện tại là quá đủ.

Ngày… Tháng… Năm…

Sau khi Tuấn kết thúc công trình trình ở đây, hai vợ chồng cùng nhau chuyển về quê của Tuấn sống. Đã đến lúc họ phải ổn định cuộc sống của mình, không thể mãi theo những công trình. Và cũng không thể tiếp tục cuộc sống nay đây mai đó. Vì họ phải ổn định cuộc sống và lo cho những đứa trẻ sau này. Khi đã ổn định nơi ăn chốn ở, hai người quyết định xin vào làm trong một công ty điện tử gần đó. Cuộc sống của họ cứ thế lặng lẽ trôi qua. Hạnh phúc, vui vẻ và ấm áp.

Cuộc sống thật kì lạ, có lẽ nó ghét ghen với những người hạnh phúc. Chẳng bao giờ nó cho họ cuộc sống êm đềm. Ấm êm mãi, rồi cũng có phong ba.

Ngày… Tháng… Năm…

Một người phụ nữ lạ tìm đến nhà họ, Thân hình cô ta tàn tạ, rách rưới, bẩn thỉu. Cơ thể cô ta có rất nhiều vết bầm tím, vết lằn và những vết cào cấu. Đôi môi sưng lên và tím đen rất đáng sợ, vết rách ở khóe môi dường như mới đóng vảy.


next chapter

บท 66: câu chuyện của Tuyết Trinh: Em hận anh

Nhìn thấy người đàn bà đó, Tuyết Trinh chưa kịp nói gì, thì người phụ nữ đó giọng đầy kinh ngạc cất tiếng hỏi:

- Cô là ai? Tại sao lại ở nhà tôi?

Như sét đánh ngang tai, rổ rau cô đang cầm trên tay rơi xuống đất. Thì ra đây là vợ trước của Tuấn. Đưa ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ xa lạ, tự nhận là chủ nhà này.

Lòng cô ngổn ngang trăm mối, không thể nào diễn tả được. Nhìn bộ dạng thảm hại của cô ta, Tuyết Trinh hiểu cô ta là bị đánh ghen. nên mới ra nông nỗi này. Đã bỏ nhà theo trai, vậy người đàn bà không biết liêm sỉ này, lại có thể vác mặt về đây tự nhận đây là nhà của mình. Mặt cô ta dày như thế nào đây? Nhìn cô ta Tuyết Trinh nói

- Cô có nhầm không? Đây là nhà của tôi. Tôi là vợ của anh Tuấn. Cô là ai? Tự nhiên đến đây, nhận đây là nhà của mình

Người phụ nữ cũng kinh ngạc không kém, cô ta cất giọng vừa ngạc nhiên, xen lẫn tức giận nói:

- Không thể nào! Anh ấy chưa ly hôn với tôi, làm sao có thể tự ý lấy người khác. Cô định lừa ai hả? Hãy cút khỏi nhà của tôi ngay!

Tuyết Trinh tức giận tay chống nạnh nói:

- Cô có quyền gì mà đuổi tôi chứ? Nếu cô nói, cô là vợ anh ấy, vậy thì hạng đàn bà bỏ chồng theo người đàn ông khác như cô, không có quyền chất vấn hay đuổi tôi. Có đuổi, cũng phải là anh Tuấn đuổi, chứ cô không có quyền đuổi tôi.

- Cô!

Người phụ nữ tức giận, lao đến tát vào mặt Tuyết Trinh một cái đau điếng. Tuyết Trinh chưa kịp phản ứng gì, thì có tiếng ngái ngủ của Tuấn từ trong nhà vọng ra:

- Tuyết Trinh có gì mà ồn ào thế?

Cô chưa kịp trả lời anh, người đàn bà đã chạy thẳng vào nhà cùng với câu nói:

- Anh Tuấn! Cô ta đánh em.

Rồi khóc bù lu bù loa lên. Tuấn đang ngái ngủ, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đó, nét mặt anh thay đổi, đẩy cô ta ra, giọng đanh lại:

- Cô còn vác mặt về đây làm gì?

Người phụ nữ đó lại lao tới nắm tay Tuấn nước mắt rưng rưng nói:

- Anh ơi em trót dại, bị chúng nó lừa. Anh hãy tha lỗi cho em! Em hứa không bao giờ tái phạm nữa...

Cô tao khóc nức nở, Tuyết Trinh không nói gì, nét mặt buồn rầu, lẳng lặng sang nhà cô của Tuấn chơi. Cô cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Gần tối, cô mới trở về nhà. Người phụ nữ kia vẫn còn ở đó,

Tuấn không còn nét mặt tức giận nữa, thay vào đó là nét mặt vui vẻ như không có chuyện gì. Họ cười nói vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy cô về Tuấn gọi:

- Tuyết Trinh! Em lại đây anh bảo!

Cô tiến lại gần ngồi xuống hỏi:

- Anh muốn nói với em chuyện gì ạ?

- Hiện giờ Hạ (tên người phụ nữ đó) không có chỗ ở. cũng chẳng có tiền bạc. Vậy em cho cô ấy ở lại đây vài hôm được không?

- Không được, tại sao cô ta không trở về nhà bố mẹ đẻ của cô ta mà ở đây làm gì?

- Cô ấy làm ra chuyện tày đình như thế, làm sao có thể trở về nhà.

- Vậy thì nhà người quen.

- Ở đây cô ấy không quen ai ngoài anh. Em giúp cô ấy lần này thôi. Tìm được chỗ ở và công việc, cô ấy sẽ chuyển đi luôn.

Thoáng một chút buồn, nhưng Tuấn đã quyết định cô cũng không thể phản đối, giọng buồn buồn nói:

- Vâng, vậy thì tùy anh quyết định. Em không có ý kiến gì nữa.

Từ đó Hạ ở lại nhà của hai người, cô ta luôn tìm cách xen vào cuộc sống của Tuyết Trinh và Tuấn. Luôn kiếm cơ hội để chia rẽ và lại gần anh hơn.

Họ hàng của anh sau khi biết chuyện, tất cả đều kéo đến nhà, yêu cầu Tuấn phải bỏ ả đàn bà trắc nết kia. Có người còn nói, họ chỉ coi một mình tuyết Trinh là dâu con trong nhà. Nếu Tuấn không bỏ ả kia, họ sẽ từ mặt anh.

Khó sử vì phải lựa chọn của mọi người, khiến anh bị ép vào đường cùng, bỏ nhà đi. Cũng từ đó, Tuyết Trinh không còn thấy người đàn bà đó đâu nữa. Cô ta như bốc hơi khỏi mặt đất. Nhưng cô cũng không có thời gian để để ý đến cô ta, giờ mối lo lắng của cô là Tuấn. cô lo lắng tìm kiếm anh khắp nơi. Mọi các liên lạc đều không được, Gọi điện thoại cũng không thấy bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Cô như ngồi trên đống lửa, không ăn, không ngủ người gầy rộc đi, không nhận ra cô gái dễ thương của ngày nào. Nẵng đi hơn bốn tháng, anh trở về nhà cùng với Hạ. Cô nhìn thấy bụng Hạ lúc này đã bắt đầu lùm lùm. Cô ta có thai, và chắc chắn anh chính là cha của đứa trẻ. Tuyết Trinh ngạc nhiên nhìn Tuấn, chỉ vào bụng của cô ta hỏi:

- Anh Tuấn! Chuyện này là thế nào?

Tuấn cúi đầu, giọng có chút áy náy:

- Anh xin lỗi! Anh biết anh đã có lỗi với em. Nhưng anh và cô ấy đã có con với nhau. Anh không thể bỏ đứa bé được. Anh không thể nhẫn tâm bỏ con của mình. Em hãy tha thứ cho anh. - Nói đoạn, anh chìa bọc tiền gói trong giấy báo, nhét vào tay Tuyết Trinh, nói với giọng áy náy. - Em cầm tạm số tiền này và trở về nhà đi! Anh xin lỗi đã không thể đem hạnh phúc đến cho em.

Nước mắt rưng rưng, nén bọc tiền xuống đất nói:

- Tôi hận anh.

Nói rồi, cô bỏ chạy vào màn đêm vô tận.

......


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C65
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank 200+ การจัดอันดับพลัง
Stone 0 หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ

tip ความคิดเห็นย่อย

คุณลักษณะความคิดเห็นย่อหน้าอยู่ในขณะนี้บนเว็บ! เลื่อนเมาส์ไปที่ย่อหน้าใดก็ได้แล้วคลิกไอคอนเพื่อเพิ่มความคิดเห็นของคุณ

นอกจากนี้คุณสามารถปิด / เปิดได้ตลอดเวลาในการตั้งค่า

เข้าใจแล้ว