Hoắc Vi Vũ cứ cảm thấy câu nói này không giống lời hay ý đẹp chút nào.
"Em là thời niên thiếu ngây ngô, u mê và bồng bột của anh à?" Cô nheo mắt lại, cắn môi, nhìn hắn với vẻ nguy hiểm.
Cố Hạo Đình bật cười: "Cảm ơn thời niên thiếu ngây ngô không biết rung động, không biết chùn chân, kiên trì bền bỉ, để cuối cùng cưới được em về nhà."
Hoắc Vi Vũ không nói lại hắn, đành bĩu môi, khẽ nói: "Khéo miệng thế, anh từng làm chuyên gia đàm phán rồi à?"
Cố Hạo Đình gật đầu, đáy mắt chợt ánh lên vẻ buồn phiền: "Đó là một trong những môn huấn luyện."
Hoắc Vi Vũ cảm thông nhìn hắn. Cố Hạo Đình giỏi bày mưu tính kế, đánh đâu thắng đó như hiện giờ đều đi đôi với những nỗ lực của hắn.
"Bố anh là người huấn luyện anh à?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ông nội." Cố Hạo Đình đáp: "Ông muốn anh kế thừa mọi thứ của ông."