"Lấy tôi làm tâm, trong bán kính một trăm mét, không được để ai vào đây kể cả một con ruồi." Cố Hạo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ nghe tiếng bước chân đều đều bên ngoài, từ gần ra xa. Không biết từ đâu xuất hiện rất nhiều người, nhanh chóng quét sạch chướng ngại vật trên đường, bảo vệ họ ở chính giữa.
Không biết Trình Dật xuống xe từ lúc nào, trong xe bây giờ chỉ còn hai người.
Cố Hạo Đình cười thật tươi, ánh mắt sóng sánh. Chuyện tương lai hắn không biết, hắn chỉ muốn tranh thủ hiện tại.
Hắn trao cho cô một nụ hôn nồng nàn, bàn tay luồn vào vạt áo, cởi khóa cài sau lưng cô. Chỉ một thoáng, bàn tay ấy đã chuyển đến khuôn ngực mềm mại. Hoắc Vi Vũ xinh đẹp tựa đóa hoa đang nở rộ trong lòng bàn tay hắn.
Cố Hạo Đình lúc này vừa ma mị, vừa đường hoàng, toàn thân tỏa ra mùi đàn ông đầy nguy hiểm.
Hoắc Vi Vũ căng thẳng, mặc dù biết hiện giờ cô khiến hắn vui vẻ là việc phải làm, nhưng vẫn không thể nén được xấu hổ, không dám nhìn thẳng hắn.