Trong sơn trang Ly Uy.
Cố Hạo Đình vừa ngủ thì Trung tá Thượng ngoài cửa hỏi Nhan Diệc Hàm: "Kết quả kiểm tra thế nào? Có nghiêm trọng không? Sao lại hộc máu vậy?"
"Áp lực dồn nén, lao lực quá độ, lo nghĩ nhiều, còn chịu cú sốc quá lớn nữa." Nhan Diệc Hàm nói qua loa.
"Rốt cuộc có sao không?" Trung tá Thượng sốt ruột.
"Bây giờ thì không, nhưng cứ dồn nén cảm xúc thế này mà không chịu giải tỏa thì không chắc. Gọi là gì nhỉ, ức… ấm ức, mà không, uất ức…" Nhan Diệc Hàm gõ nhịp ngón tay.
"Giải tỏa cái đếch gì, cô gái kia chạy mất rồi." Trung tá Thượng bực bội nói.
"À, là ức chế, giải tỏa nỗi lòng chứ không phải giải tỏa dục vọng." Nhan Diệc Hàm nhắc.
"Cũng như nhau cả thôi, cô ta thích người khác nên vứt bỏ Tư lệnh, Tư lệnh mới tức giận đến hộc máu." Trung tá Thượng xót xa cho Tư lệnh nhà mình.