Tổng thống bị câu nói tràn ngập khí thế của Cố Hạo Đình làm nao núng.
Cố Hạo Đình và Mai Kính Sơn đều là trợ thủ đắc lực của ông ta. Thế lực của bọn họ rắc rối phức tạp, ông ta biết rõ nên rất là khó xử.
Ông ta trầm mặc một hồi.
Đúng lúc đó, Trung tá Thượng đẩy cửa ra, báo cáo: "Tư lệnh, không ổn rồi. Tướng quân Mai phái thêm quân lực tới, có vẻ như muốn cướp người đi."
"Ha." Cố Hạo Đình cười khẽ, trong mắt lóe lên ánh nhìn tàn khốc, sắc mặt trầm xuống: "Đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu."
Hắn nói nhẹ tênh, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo hệt như hồng hoang viễn cổ, trong đôi mắt ấy không có sinh linh.
Vì cô, hắn có thể phản bội cả thế giới.
Tổng thống sợ quá, vội vàng nói: "Nếu không hay là thế này đi, tôi làm trung gian, để tôi đưa cô ấy đi cho. Tôi sẽ cho người thẩm vấn cô ấy, không dùng hình phạt, cam đoan cô ấy an toàn. Cậu thấy thế có được không?"