Ở bên ngoài, trừ những nhân viên phục vụ và cơ trưởng còn có bốn chiếc xe bọc thép và mười hai binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh mặc đồ rằn ri xếp thành ba hàng.
Bọn họ đồng loạt chào rồi đứng nghiêm, sau đó hô vang đầy khí thế: "Chào mừng Tư lệnh, ngài vất vả rồi."
Hoắc Vi Vũ nhớ tới hồi mình học quân sự lúc còn là học sinh. Chắc Cố Hạo Đình sẽ không nói "Vì nhân dân phục vụ, không vất vả chút nào" đó chứ?
Nghĩ thôi đã thấy buồn cười, thế là Hoắc Vi Vũ bật cười thành tiếng thật.
Cố Hạo Đình nhìn cô, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn hắn, chẳng hiểu ra làm sao.
"Nền nã chút đi." Cố Hạo Đình trầm giọng nhắc.
Hoắc Vi Vũ thầm nghĩ: Cô làm gì mà không nền nã hả?
Hoắc Vi Vũ ra sức rút tay mình về, cô ghét nhất là bị đổ oan.
Cố Hạo Đình nắm tay càng chặt hơn, chặt đến mức tay cô đau nhức, chẳng thể nào rút ra được.