ดาวน์โหลดแอป
66.66% Lạc Vào Vòng Tay Anh / Chapter 2: Chương 2: Dưới Tán Cây Xanh

บท 2: Chương 2: Dưới Tán Cây Xanh

Hạ Vũ ngồi một mình bên cửa sổ của quán café nhỏ, nơi cô thường lui tới sau những ngày làm việc căng thẳng. Quán café nằm ẩn mình giữa những con phố đông đúc, nhưng không khí bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Âm nhạc nhẹ nhàng hòa cùng hương thơm cà phê nồng nàn tạo nên một không gian thư thái, giúp cô tạm thời quên đi những ồn ào của cuộc sống.

Chiếc laptop đặt trước mặt, Hạ Vũ đang tập trung vào việc chỉnh sửa những mẫu thiết kế mới cho dự án tiếp theo. Buổi trình diễn hôm trước đã thành công ngoài mong đợi, nhưng cô không cho phép bản thân dừng lại quá lâu. Cô biết rằng trong thế giới thời trang, sự sáng tạo phải không ngừng nghỉ.

Tiếng chuông cửa vang lên, kéo Hạ Vũ ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngẩng đầu lên và ngay lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc vừa bước vào quán. Là anh – Lý Mặc.

Vẫn bộ vest đen sang trọng, vẻ ngoài lạnh lùng như thường lệ. Hạ Vũ bất giác cảm thấy lòng mình lặng đi một chút khi nhìn thấy anh. Anh dường như cũng nhận ra cô, đôi mắt anh khẽ lướt qua khuôn mặt cô trước khi nhanh chóng dời đi, như thể không muốn làm phiền.

Tuy nhiên, thay vì chọn một bàn ở xa như cô nghĩ, Lý Mặc lại bước đến bàn của cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại có chút gì đó dịu dàng hơn so với lần đầu gặp mặt. Không một lời chào hỏi xã giao, anh chỉ đứng đó, đôi mắt dõi theo cô trong vài giây trước khi nói:

"Cô có ngại nếu tôi ngồi chung không?"

Câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến Hạ Vũ có chút bối rối. Dù quen biết chưa lâu, nhưng sự hiện diện của anh luôn mang lại cảm giác áp lực nhất định. Tuy nhiên, cô không thể từ chối, đặc biệt khi anh đã hỏi một cách lịch sự như vậy.

"À… không sao đâu, mời anh ngồi," Hạ Vũ trả lời, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên.

Lý Mặc ngồi xuống ghế đối diện, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thường thấy. Anh không phải kiểu người hay bắt chuyện, và dường như anh cũng không mong đợi một cuộc đối thoại dài dòng. Hạ Vũ cảm nhận rõ ràng sự im lặng bao trùm cả hai. Cô không phải là người thích giao tiếp nhiều, nhưng sự hiện diện của Lý Mặc khiến cô không khỏi tò mò.

"Anh thường đến đây?" Cô hỏi, cố gắng phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Lý Mặc khẽ gật đầu. "Không thường lắm. Nhưng hôm nay tôi có việc gần đây, vô tình ghé qua."

Lời anh nói đơn giản, nhưng cách anh nói khiến cô cảm nhận được rằng có lẽ anh không phải là người thích quán café đông đúc này. Tuy nhiên, dù sao thì cô cũng không thể phủ nhận sự trùng hợp thú vị này.

"Quán này yên tĩnh và có không gian rất thoải mái. Tôi thường đến đây để làm việc hoặc thư giãn," cô chia sẻ, cố gắng tạo cảm giác thoải mái hơn.

Lý Mặc chỉ khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Anh vẫn luôn như thế, ít khi bày tỏ suy nghĩ của mình. Hạ Vũ thầm nghĩ rằng có lẽ anh đã quen với việc giữ mọi thứ trong lòng.

Khoảng thời gian sau đó trôi qua trong im lặng. Lý Mặc chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại của mình, còn Hạ Vũ tiếp tục với công việc chỉnh sửa thiết kế. Dù không trò chuyện nhiều, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy thoải mái hơn khi có anh ngồi bên cạnh. Sự hiện diện của anh, dù không hẳn là thân thiện, lại mang đến một cảm giác an toàn kỳ lạ.

"Cô làm việc trong ngành thời trang đã lâu chưa?" Giọng nói trầm ấm của Lý Mặc bất ngờ cất lên, khiến Hạ Vũ thoáng ngạc nhiên. Anh không phải là người thường chủ động bắt chuyện, và điều này làm cô cảm thấy có chút gì đó khác lạ.

"Cũng không quá lâu. Tôi mới chỉ bắt đầu sự nghiệp thiết kế chuyên nghiệp khoảng ba năm nay thôi," cô trả lời, nở một nụ cười nhẹ. "Nhưng tôi luôn đam mê thời trang từ nhỏ. Tôi yêu thích cách mà một bộ trang phục có thể biến đổi con người, mang lại cho họ sự tự tin và phong cách riêng."

Lý Mặc lặng lẽ lắng nghe, đôi mắt anh dõi theo từng cử chỉ của cô. Dường như anh đang nhìn cô theo cách mà trước đây chưa từng.

"Cô có vẻ rất yêu công việc của mình," anh nhận xét, giọng nói mang theo chút gì đó ngưỡng mộ.

"Đúng vậy. Tôi nghĩ khi làm việc với đam mê, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, dù cho có khó khăn thế nào," Hạ Vũ trả lời, ánh mắt sáng lên khi nhắc đến công việc yêu thích của mình. "Còn anh thì sao? Công việc của anh có khiến anh cảm thấy hứng thú không?"

Lý Mặc nhìn cô một lúc, như thể đang suy nghĩ về câu trả lời. "Tôi không nghĩ công việc của mình có thể gọi là hứng thú. Nhưng nó mang lại cho tôi sự ổn định. Đôi khi, sự ổn định cũng là một loại đam mê."

Hạ Vũ cảm thấy câu trả lời của anh có phần sâu sắc hơn cô mong đợi. Đối với Lý Mặc, có lẽ công việc là thứ giúp anh kiểm soát cuộc sống, giống như cách anh kiểm soát mọi thứ khác. Nhưng trong lời nói của anh, cô cảm nhận được một sự mâu thuẫn nào đó – một khía cạnh mà có lẽ anh không bao giờ để lộ ra.

Thời gian tiếp tục trôi qua, và dù cả hai không nói nhiều, nhưng khoảng lặng giữa họ dường như trở nên dễ chịu hơn. Hạ Vũ không còn cảm thấy ngại ngùng như lúc ban đầu, còn Lý Mặc, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, cũng có chút gì đó dịu dàng hơn trong ánh mắt.

Trước khi rời đi, anh khẽ nói: "Hôm nay rất vui. Cảm ơn vì đã chia sẻ."

Lời nói của anh khiến Hạ Vũ ngạc nhiên, nhưng cũng mang lại cho cô một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Anh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng chỉ một câu nói đơn giản ấy cũng đủ để cô hiểu rằng có lẽ anh đã mở lòng một chút.


next chapter
Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C2
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ