ดาวน์โหลดแอป
75.86% EN OF LOVE / Chapter 22: chương 7

บท 22: chương 7

Mark đứng ở cửa. Em ấy không mặc áo và có vẻ như em ấy cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó. Đó là lý do tại sao tôi lại nhìn thấy vết xước trên ngực em ấy. Cơn giận nổi lên trong tim tôi và những cảm xúc khác cũng đang xuất hiện trên mặt tôi. Tôi trợn mắt nhìn Mark nhưng em vẫn ấy bất động nhìn tôi kiểu như tôi thật phiền phức.

"Em đã làm gì vậy hả?" Tôi cố gắng kiểm soát giọng nói của mình, không để cho nó trở nên run rẩy, cũng không để cho nó phát ra những thanh âm của sự bực tức. Nhưng tôi không thể kiểm soát được ánh mắt của mình.

"Em đã làm gì?"

"Em…và nó…." Tôi chậm rãi lên tiếng. Mark nhướn mày rồi khẽ di chuyển cơ thể.

"À…Đêm qua bọn em đã ngủ với nhau."

Bang!

Hộp Pad Thai được đóng gói cẩn thận và đặt trong một chiếc túi rơi xuống. Nh��ng tôi không quan tâm đến việc cúi xuống nhìn nó hay là thu dọn. Ngay cả việc cử động tay chân tôi cũng không thể làm được. Cơ thể tôi như đang tê liệt. Tôi lùi lại nửa bước, nhìn vào người vẫn đang đứng nhìn tôi.

"Em…"

"Đàn anh có còn chuyện gì khác không? Nếu không em sẽ đi ngủ. Đêm qua em không ngủ rồi." Em ấy đã tức giận và ghét tôi đến mức nào khi nói ra những điều đó. Tại sao em ấy lại nhìn tôi đầy vô cảm như thế? Em ấy không nhớ rằng chúng tôi đã từng yêu sao?

"Mark…"

"Hả?" Giọng nói khàn khàn đáp lại, giọng nói đầy yếu ớt cảm tưởng đã mất ngay trong cổ họng. Tôi từ từ ngước lên nhìn người trước mặt. Mặc dù khó khăn nhưng tôi vẫn mỉm cười. Mặc dù rất nặng nề nhưng tôi vẫn cố di chuyển đôi chân mình.

"Em không cần phải tha thứ cho anh. Nhưng đừng hành hạ anh nữa, Mark….."

[Mark'AOV]

Những lời nói của P'Vee vẫn còn đọng lại trong tai tôi, mặc dù đã được hơn một tuần. Vẻ mặt buồn bã và đôi mắt đầy đau đớn ấy vẫn ở trong tâm trí tôi, mặc dù tôi đã cố quên giống như chủ nhân của nó. Dù tôi có cố quên P'Vee nhưng anh ấy lại vẫn luôn ở trong trái tim tôi.

Gần đây sự cầu xin và nài nỉ nhẹ nhàng từ anh ấy đã chấm dứt hoàn toàn. Điều đó làm lung lay quyết tâm của tôi.

Chúng tôi tình cờ gặp nhau vào ngày hôm đó, tôi đã rất ngạc nhiên nhưng tôi lại vẫn giả vờ thờ ơ. Thật ra tôi không hiểu sao tôi lại muốn cư xử như vậy, tôi không thể nói nên lời. Những lời nói của bạn bè và suy nghĩ của riêng tôi đã thôi thúc tôi hành động theo cách riêng của mình. Đã được nửa tháng kể từ khi tôi tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng nhưng tình yêu tôi dành cho anh ấy vẫn chưa giảm một nửa.

Anh ấy gây đau đớn cho tôi thế nên tôi cũng sẽ gây đau đớn lại cho anh ấy.

"Ngài mất tập chung được một lúc rồi đấy, thưa ngài?" Tôi quay lại và nhìn thấy Fuse đang chào tôi.

"Có chuyện gì? Ngài cái quái gì không biết?" Tôi trả lời, nó bước qua bĩu môi nhìn tôi rồi nói.

"Tao phát chán với cái không khí xung quanh mày rồi. Trước đây mày cũng hay im lặng nhưng mà bây giờ còn tệ hơn. Giống như tao đang ở trong một thế giới đầy đen tối."

"Nếu mà thế thì đừng có đến gần tao." Tôi đáp lại rồi đặt sự chú ý vào sách.

"Giả vờ không hờn dỗi, không quan tâm, khi anh ấy không đến thì lại chờ đợi." Kamphan ngồi xuống bên cạnh tôi và lên tiếng.

"Đợi bố mày…" Tôi quay lại trả lời nó.

"Úi, P'Vee là bố tao, mày đang đợi anh ấy à?" Fuse cũng ngồi xuống bên phía còn lại, đặt tay lên vai tôi. Tôi quay sang nhìn nó sau đó dịch người tránh khỏi nó.

Ai nói tôi đang đợi…

Tôi chỉ ngạc nhiên khi gần đây anh ấy không xuất hiện nữa. Nó bắt đầu từ ngày mà anh ấy đến gặp tôi. Sau đó thỉng thoảng chúng tôi cũng tình cờ gặp nhau. Người thường xuyên làm phiền tôi giờ không còn đến tìm tôi như trước nữa.

"Tao ổn!" Tôi trả lời nhưng ánh mắt của tôi lại vô tình nhìn về phía cửa.

"Muốn tìm chồng mày? Nếu mày lắng nghe anh ấy một chút thì sẽ không như thế này." Kamphan nói.

"Ai là chồng chứ." Tôi nhanh chóng quay lại nhìn nó

"P'Vee hay là mày?" Nó nghiêng đầu hỏi tôi nhưng tôi chỉ trợn tròn mắt nhìn nó.

Mọi chuyện đều đã qua, nhưng tại sao lại vẫn nhắc đến? Nhưng khi nói bạn mình cũng giống như tôi đang tự nói với chính mình. Có rất nhiều chuyện đến rồi đi nhưng tại sao suy nghĩ của tôi vẫn luôn quay về anh ấy?

Tôi thừa nhận rằng đã có rất nhiều người tiếp cận tôi. Nhưng tất cả bọn họ đều không giống P'Vee. Tôi cũng muốn thoát khỏi mối quan hệ này, vì vậy mà tôi đã cố gắng nói chuyện với họ như cách mà tôi bảo anh làm để quên đi P'Ploy. Và cuối cùng tôi nhận ra rằng, khi chúng ta có một người mà chúng ta yêu sâu đậm, cho dù có bao nhiêu người tốt đến, chúng ta cũng không thể nào quên đi người đó. Không có gì lạ khi anh ấy không thể quên P'Ploy ngay cả khi anh ấy có tôi ở bên. Mặc dù gặp gỡ những người khác nhưng tôi không thể nào quên anh. Nếu tôi được ôm ai đó, tôi sẽ nghĩ về anh ấy. Nếu nhìn vào khuôn mặt của một ai đó, khuôn mặt của anh ấy sẽ lại hiện ra. Nếu bây giờ anh ấy nói tôi quay lại, tôi sẽ nói không.

Tôi chỉ muốn anh ấy cố gắng thêm một chút. Nhưng anh ấy đã biến mất chỉ sau hai tuần. Chà, đây thật sự đúng là P'Vee.

"Năm ba mà, việc học của anh rất nặng." Fuse quay sang nhìn tôi và nói nhưng tôi chỉ giả vờ tỏ ra không quan tâm.

"Đàn anh bây giờ không còn quan tâm đến mày nữa rồi. Lúc trước anh ấy vẫn luôn tìm chúng ta để hỏi về Mark. Bây giờ anh ấy chỉ đi học rồi về nhà."

"Sao mày biết?"

"Ô hô! Tao chỉ cần mở Facebook và theo dõi P'Dew." Kamphan đáp lại câu hỏi của Fuse.

"Mày biết rõ về chuyện của người khác quá nhỉ?" Tôi quay sang nói với bạn mình.

"Người khác cái gì? Đây là chuyện của mày và đàn anh." Tôi quay mặt đi. Từ chối tranh cãi với chúng nó, bởi vì đ��u còn ý nghĩa gì nữa, giống như bây giờ, chuyện chờ đợi trở nên vô dụng.

Môn học hôm nay có vẻ khá đơn giản nhưng tôi lại không hiểu. Có lẽ vì tôi không tập trung hoặc do tôi suy nghĩ quá nhiều. Tôi không biết tại sao tôi lại cứ nghĩ về những chuyện vô nghĩa.

Có phải vì tôi muốn biết anh ấy đang ở đâu? Hay là vì tôi muốn biết anh ấy đang thế nào? Nhưng nếu anh ấy đang ở với ai đó thì sao? Đôi khi tôi phát chán với cái sự ngu ngốc của mình.

"Mày có về luôn không?" Fuse huých tôi một cái và hỏi.

"Tao…"

"Fuse!" Một giọng nói vang lên ngắt lời tôi. Tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói.

"P'Vee! Anh đã biến đâu mất vậy? Bạn của em…oh no! Em nhớ anh rất nhiều." Fuse hoàn toàn phớt lờ những lời mà tôi sắp nói, nó đi đến trước cửa lớp tìm người vẫn còn đang thở hổn hển.

"Ai nhớ tao?" P'Vee hỏi Fuse nhưng đôi mắt anh ấy lại nhìn tôi.

"Em, đàn anh của em…đừng có nhìn người khác nữa." Fuse khiễng chân ngăn P'Vee nhìn tôi.

"Tao không biến mất với lại mày cũng không cần nhớ tao đâu." P'Vee ngừng nhìn tôi và chuyển sự chú ý sang Fuse.

"Anh rốt cuộc đã mất tích ở đâu thế? Tại sao anh lại biến mất." Fuse hỏi P'Vee. Anh ấy im lặng nhìn tôi một lát.

"Đấy là việc của tao. Tao đến đây để bảo mày đi chụp ảnh quảng cáo hoạt động." P'Vee nói.

"Muốn tìm gì đó đúng không? Nếu chỉ có thế anh chỉ cần gọi em là được, đúng chứ?" Fuse cười cười và hỏi.

"Được rồi…đi ngay bây giờ đi."

"P' anh có điên không đấy? Bây giờ anh mới nói với em, em đi thế nào được? Dù gì em cũng là Moon của khoa cơ mà. Anh vui lòng liên hệ với quản lý của em trước và đặt lịch hẹn nhé." Fuse nói rồi chỉ về phía Kamphan. Người bên cạnh tôi đứng dậy, khoanh tay trước ngực.

"Xin lỗi nha Khun Vee, Moon của khoa hôm nay rất bận." Kamphan nói với P'Vee.

"Bọn mày, đừng có đùa nữa, tao nghiêm túc đấy." P'Vee nói.

"Nghiêm túc mà nói thì không được P'Vee. Hôm nay P'Yiwa đã nhờ em giúp một sự kiện ở trường rồi." Fuse nghiêm túc nói.

"Cái quái gì…" P'Vee khẽ than thở rồi gật gật đầu. "Tao phải làm sao đây?" Hai người họ nhìn nhau rồi Fuse nhìn về phía tôi.

"Nếu không phải quá quan trọng, thì để bạn em đi thay được không?" Fuse quay lại nói với P'Vee.

"Ai? Kamphan á?"

"Không, là Mark. Nó có thể làm." Cái tên phát ra từ miệng bạn tôi khiến tôi phải ngước lên nhìn nó, thằng Fuse. Nó chỉ nhìn lại tôi rồi mỉm cười.

Lũ bạn khốn nạn…

"Bạn của mày, có chịu đi với tao không?" Đàn anh nói rồi nhìn tôi.

Tội nghiệp đến mức tôi cảm thấy có lỗi.

"Mark! Xin hãy giúp khoa đi mà mày." Tôi nhìn người bạn đang la hét của mình. Sao có thể trùng hợp đến thế này không biết và vấn đề chính là tôi không thích những việc như thế này.

"Tao không muốn làm." Tôi đáp lại Fuse. Nó mở miệng chửi tôi nhưng không phát ra tiếng. Người còn lại thì trông thất vọng rõ ràng.

"Này! Chỉ một chút thôi mà. Sẽ không lâu đâu." Fuse thuyết phục tôi.

"Ao…giúp tao đi mà. Nếu không tao thật sự bị mắc kẹt đó. Mày biết mà những hoạt động ở trường đại học sao có thể tránh khỏi? Với lại việc này cũng rất nhanh mà. Đúng không? P'Vee!" Kamphan nói rồi hét lên gọi t��n người kia.

"Nếu em không thực sự muốn…làm điều đó. Không sao đâu anh sẽ tìm người khác." Lời nói thì có vẻ hiểu nhưng trong ánh mắt rõ ràng đang tràn ngập hối tiếc và thất vọng.

"Này P'….em cảm thấy có lỗi. Đây là việc của em mà. Em sẽ nói chuyện lại với nó. À, gặp nhau lúc mấy giờ?" Bạn tôi đúng là tốt. Tự đưa ra quyết định hộ tôi nhưng chả hỏi tôi lấy một lời.

"Tao có bảo là tao đi đâu?" Tôi nói, hai người kia quay lại nhìn tôi.

"Mày phải đi." Nó quay lại gằn lên với tôi từng chữ một. "Em sẽ sắp xếp. Anh đi trước đi." Rồi lại quay sang nói với P'Vee. Đàn anh đang do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

"6 giờ tối tại phòng tập của Moon." P'Vee nói với Fuse. Trước khi rời đi anh ấy quay lại, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau một lát, tôi nhanh chóng quay đi. Tôi đã không dám nhìn vào mắt anh ấy một thời gian dài. Đôi mắt của anh ấy như có một sức mạnh bí ẩn. Chỉ trong giây lát, não tôi lập tức ngưng trệ, tất cả những suy nghĩ đều tan biến, đầu óc của tôi trở nên trống rỗng.

"Tao cầu xin mày!" Tôi giật mình khi nghe tiếng bạn mình hét lên. Fuse đã đi đến chỗ tôi từ lúc nào không biết. Hai bàn tay nó chống xuống bàn, ghé sát vào tôi và hét to.

"Tao không…"

"Tao không tin mày." Nó lại ngắt lời tôi trước khi tôi kịp nói xong.

"Tao cũng đồng ý với nó. Mark, mày nhớ anh ấy. Anh ấy cũng nhớ mày. Thử xem. Nếu không được thì coi như là giúp đỡ bạn bè. Nếu thực sự có gì thì hãy sử dụng cơ hội này để xem nên làm gì tiếp theo?" Kamphan nói

"Đúng…hãy nhân cơ hội lần này để nói chuyện với nhau đi. Mày cần phải nói chuyện nghiêm túc thay vì bỏ mặc để tất cả mọi chuyện dang dở thế này. Tao cũng mệt thay." Fuse nhìn chằm chằm vào mắt tôi và nói.

"Tao…"

"Tao phải tìm thứ gì đó để ăn. Sau đó còn đi đến sự kiện của trường." Nó đập vào vai tôi một cái sau đó nháy mắt với một người bạn còn lại đang đứng cạnh tôi và nhanh chóng chạy ra ngoài. Không kịp để cho tôi nói gì.

"Chúng ta cũng cần đi tìm thứ gì đ�� để ăn đúng không? Đi thôi, đi ăn." Kamphan nói.

"Tao có thật sự phải đi không?" Tôi hỏi.

"Đừng có hỏi mấy câu ngu ngốc nữa bạn. Bọn tao đều có hoạt động và mày phải đi." Tôi chỉ đành thở dài đứng lên rồi rời khỏi phòng.

Thôi được rồi, coi như là giúp khoa.

Tôi ngốc ở phòng tập Moon – Star. Kamphan đưa tôi đến 20 phút trước sau đó nó bỏ tôi lại đây một mình, bảo là có 'những việc quan trọng' phải làm.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ khi phải làm gì đó thế này. Tôi không đăng ký tham gia Moon, tôi cũng không thích chụp ảnh nhưng tại sao tôi lại đồng ý chứ? Có lẽ là vì lời nói của bạn tôi hoặc có thể vì đôi mắt của người đó. Nhưng cho dù thế nào, tóm lại là tôi đến để thử một lần như lời bạn tôi nói. Tôi có thể chấp nhận quá khứ. Mỗi khi tôi ở một mình, tôi nhận ra rằng tôi thật sự không thể nào ngừng nghĩ về anh ấy.

"Em đến chụp hình thay Fuse phải không?" Một đàn chị đi đến gần tôi.

"Vâng." Tôi quay lại nhìn chị ấy và trả lời. Chị ấy nhìn tôi một cái rồi quay về phía bạn mình.

"Chết tiệt…N'Mark rất đẹp trai đúng không?" Cô ấy mỉm cười trêu chọc tôi.

"Em ấy trông ổn đúng không? Mày phải nhìn ra ngay từ đầu chứ." Một đàn chị khác nói.

"Ao…chị có thể xin lỗi được không? Chị là Praew nha N'Mark." Tôi choáng váng khi nghe chị ấy giới thiệu mình trước. Đáng lẽ điều này phải do đàn em là tôi làm trước.

"À…Em…"

"Ôi! Đừng căng thẳng, không cần lo lắng về mấy cái nghi lễ đâu. Bọn chị đều là người dễ gần. Chị tên Cherry nha." Một chị khác lên tiếng.

"Xin chào ạ." Tôi không thể làm gì khác là chắp tay chào hỏi đàn anh đàn chị.

"Đợi một chút, bọn chị đang chờ người chụp với bên ánh sáng. Ơ đã 5 giờ rồi, sao bọn họ vẫn chưa đến?" P'Praew phàn nàn.

"Đây rồi. Ai làm mẫu? Nghe Yiwa bảo Fuse không đến được." Giọng nói quen thuộc mà tôi thường nghe thấy vang lên, mọi người đều quay người lại sau khi nghe thấy.

"Chết chết…chồng tao. Mark." P'Tee nói, ôm ngực đi về phía tôi.

"Bình tĩnh lại đê, em ấy đến để giúp chúng ta." P'Lee nói rồi đẩy đầu P'Tee.

"Ao…Đàn em của anh đến đây để giúp bọn anh đấy à?"

"Chết! Không phải Vee đi tìm Fuse à, sao lại đổi thành Mark? Hai người đã nói chuyện lại với nhau chưa?" Câu hỏi đầu tiên tôi có thể trả lời, nhưng câu hỏi thứ hai…

"Dạ…"

"Để em ấy đi thay quần áo đi đã, nếu không đến khuya cũng không xong." Một giọng nói lớn phát ra từ phía cửa. P'Vee chầm chầm bước vào. Nhìn tôi một lát rồi quay sang nói với bạn mình.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến…" P'Lee lắc đầu.

"Đi thôi Mark, đi thay quần ào đã. Đảm bảo em sẽ đẹp trai hơn tất cả Moon của khoa, của cả trường luôn." P'Tee kéo cánh tay tôi, tôi đứng dậy đi theo anh ấy.

P'Vee tránh sang một bên để tôi đi. Anh ấy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh ấy lại quay lại hỏi P'Cherry về công việc. Tôi nghe thấy P'Lee nhẹ nhàng mắng P'Vee nhưng anh ấy không nói gì.

P'Lee bảo tôi vào nhà vệ sinh thay quần áo sau đó ra ngoài để trang điểm. Mỹ phẩm làm cho tôi cảm thấy hơi khó chịu vì là lần đầu tiên tôi sử dụng nó. Tôi chỉ trang điểm nhẹ khi đêm hôm trước tôi không ngủ và phải ra ngoài vào ngay ngày hôm sau, chuyện này khiến tôi thật sự cảm thấy phiền. Nhưng vấn là bây giờ tôi gặp phải không phải là ăn mặc hay trang điểm mà là do chính tôi. Tôi không đủ can đảm để thể hiện bản thân trước ống kính như Fuse. Nó có thể mỉm cười tạo dáng trước ống kính. Tôi chỉ là tôi…chụp ảnh để quảng bá hoạt động, tôi có thể làm được không chứ?

"Cười tươi hơn một chút đi!" Người chụp ảnh lại hét lại với tôi. Anh ấy tỏ vẻ mệt mỏi. Ôi, sau khi gần mười tấm ảnh được chụp, nhưng tất cả đều không khả quan.

"Mark, sang trái một chút, nghiêng đầu một chút đi cưng."

"Đằng căng thẳng thế. Hãy cứ tự nhiên thoải mái thôi."

"Cười tươi hơn một chút đi, em phải cười thật ngọt ngào vào."

Sau vài giờ, công việc mới kết thúc. Các anh chị đang thu dọn đồ đạc và thảo luận sẽ đến nơi nào tiếp theo. Nhiếp ảnh gia cho tôi xem những tấm hình và bảo tôi ở lại cùng chọn. Tôi mỉm cười, cảm ơn anh ấy vì đã kiên nhẫn với tôi. Và hứa rằng nếu có lần sau tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn. Mặc dù đây chỉ là một công việc nhỏ nhưng nó khiến tôi quen biết được nhiều người hơn và cũng giúp tôi học hỏi được nhiều hơn.

"Mark! Đi với anh không? Hôm nay tụi này bao." P'Lee giơ ví lên hỏi tôi khi tôi đang thu dọn đồ của mình.

"Đi đi…Mark. Coi như là một phần thưởng cho người hôm nay." P'Tee nói thêm. P'Cherry và P'Praew cũng gật đầu đồng tình.

"Vâng." Tôi trả lời vì nghĩ rằng nếu từ chối thì không tốt. P'Vee nhìn tôi rồi lại tiếp tục thu dọn đồ của mình.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi đến quán bar mà họ đặt chỗ. P'Lee bảo P'Yiwa và P'Phean sẽ đến đây ngay. Đây không phải quán bar mà P'Vee và tôi thường đến. P'Lee nói rằng quán bar này anh ấy thường xuyên đến, nó như là nhà của anh ấy vậy nhưng mà P'Vee có vẻ không thích vì quán bar này nam nhiều hơn nữ….

Quán bar này không mang lại cảm giác của các quán bar đồng tính hay bất cứ điều gì khác. Nó giống như một quán bar bình thường. Có cả đàn ông và phụ nữa nhưng hầu hết là đàn ông. Ở đây họ không kiểm tra thẻ căn cước, vì vậy mà rất nhiều học sinh trung học cũng đến đây.

"Xin chào." Một người đàn ông nhỏ bé với đôi mắt to tròn đi đến với hai ly rượu trong tay, tôi đoán một ly sẽ được đưa cho đàn anh. Nhưng tôi đã sai, người đó đưa chiếc ly cho tôi. "Tên em là Thew."

"Cái gì vậy? Có rất nhiều người ở đây nhưng tại sao lại là một mình em ấy?" P'Cherry trêu chọc.

"Xin lỗi chị nhưng em không thích con gái." Chàng trai đó quay sang mỉm cười với P'Cherry và lại nhìn tôi.

"Tên Mark…cảm ơn cậu." Tôi nhận lấy nó và giới thiệu tên mình.

"Anh có phiền không nếu em ngồi xuống…"

"Bọn tôi đang nói chuyện công việc, tôi sẽ tìm cậu sau nhé." Tôi mỉm cười và nói. Thew có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

"Em sẽ đợi." Chàng trai đó bước đi. Các đàn anh đàn chị đều bắt đầu trêu chọc.

"Theo đuổi Mark dễ dàng vậy?" P'Praew hỏi, tôi chỉ mỉm cười đáp lại.

"Úi chà, chỉ cần đến và mời rượu thôi à?" P'Lee hỏi.

"Anh đến mỗi ngày mà sao không thấy ai đó đến mời anh chứ." P'Tee nói rồi nở một nụ cười mà anh ấy cho là quyến rũ.

"Xin lỗi…P'Vee ạ." Một cô gái đi đến ch�� chúng tôi và mỉm cười với P'Vee.

"Vâng?"

"À…Em có thể xin chụp ảnh được không? Gần đây, anh không đăng gì trên Facebook cả." Sau khi cô ấy nói xong, P'Vee nhìn tôi nhưng tôi nhanh chóng nâng ly rượu lên nhấm nhám để tránh ánh mắt của anh ấy. Tại sao anh nhìn em? Nếu anh muốn thì anh cứ làm, cứ làm đi.

"Được mà, em ngồi xuống đi." P'Vee nói rồi hơi dịch người vào trong để cô gái xinh đẹp đó ngồi xuống bên cạnh.

"Vee! Mày dũng cảm thật…." P'Tee nói và nhìn tôi.

"Sao? Có vấn đề gì? Tao có làm gì đâu." Tôi cầm ly rượu lên uống sau khi nghe điều đó. Tâm trạng tôi liền trở nên bồn chồn. Hai người bọn họ ngày càng thân thiết. Nếu lâu hơn chút nữa, khéo họ có thể quen nhau.

"Để Dem uống cho P'Vee." Cô gái tên Dem nói sau đó cầm lấy ly rượu của P'Vee và cô ta lại đưa nó lên môi. P'Vee nhìn tôi…đôi mắt ấy dường như mang theo đau đớn, như thể không vui nhưng tại sao? Anh là người làm ra chuyện đó đúng không? Vậy tại sao anh lại nhìn em như thế?

"Em ra ngoài một lát." Tôi nói với P'Lee rồi đứng dậy.

"Có phải em muốn đi tìm Thew không?" P'Praew mạnh dạn hỏi tôi.

"…Vâng…" Tôi thập chí còn quên sự tồn tại của cậu bé đó. Nhưng tôi vẫn trả lời như vậy và nhìn về phía P'Vee, anh ấy cũng nhìn lại tôi.

"Không thể chờ à?"

"Chúng ta đi thôi, Dem." P'Vee nói trước khi tôi rời đi.

"Ơ! P'Vee…" Khuôn mặt của cô ta trở nên ngại ngùng. Đôi mắt to xinh đẹp nhìn tôi và đôi môi phủ son xinh đẹp của cô ta cong lên, mỉm cười nhìn tôi. Tôi có nên bước ra và kéo P'Vee lại không? Mặc dù tôi không hề thích cái cảnh tượng trước mắt này. Mặc dù tôi đã bị tổn thương bởi những gì mà tôi nhìn thấy nhưng tôi sẽ không gây rắc rối.

"Không cần đợi em đâu P'Lee." Tôi nói với P'Lee rồi bỏ đi.

Không thèm quan tâm…

Tôi nghĩ như thế trong đầu nhưng đôi mắt lại vẫn dừng lại ở vị trí đó. P'Vee và cái cô tên Dem kia đã ra ngoài. Tôi siết chặt tay đi về phía nhà vệ sinh. Người đàn ông đã nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy đáng thương đâu rồi? Người đã bảo tôi đừng hành hạ nhau nữa đâu rồi?

"P'Mark!" Một giọng nói nhỏ vang lên trước khi tôi bước vào nhà vệ sinh. Tôi quay lại nhướn mày nhìn người đó.

"Em nghĩ rằng anh sẽ không đến." Thew đi về phía tôi, giơ tay ôm lấy cánh tay tôi.

"Trẻ hơn à?" Tôi hỏi rồi đi theo cậu ta về bàn.

"Vâng, em mới học năm hai cấp ba." Đứa nhóc đó thì thầm vào tai tôi rồi nở một nụ cười.

"Thew! Sao mày có thể kéo P'Mark đến đây?" Tôi cau mày khi nghe câu nói của ai đó trên bàn này.

"Em…biết P' à?" Tôi không quen tự gọi mình như vậy nhưng tôi vẫn hỏi và từ từ ngồi xuống.

"Em biết, P' rất nổi tiếng." Tôi nhíu mày chặt hơn khi nghe cậu bé nói như vậy.

"À…là những tin lúc đồn lúc trước về anh." Thew nói với tôi.

"Ồh…" Tin đồn. Đừng nói với tôi là cái tin mà làm cho cuộc sống của tôi trở nên phức tạp hơn và P'Vee cũng vậy.

"P' đừng lo lắng, P' rất tuyệt vời. Tránh xa P'Vee như thế là đúng rồi." Một đứa nhóc trong bàn nói.

"Tại sao mày lại nói chuyện này? Anh ấy không thích thế đâu." Thew giơ tay nắm lấy cánh tay tôi.

"Không sao." Tôi trả lời những đứa nhóc sau đó nhận lấy ly rượu mà một đứa nhóc đang đưa đến. Tất cả đều là chuyện đã qua. Và bây giờ mọi người đều có vẻ đã ổn với nó, cả tôi và P'Vee, theo những cách riêng của mình. Tất cả mọi thứ đã qua và trở thành ký ức của chúng tôi.

Tôi rót một ly rượu vào cổ họng, tiếng can ngăn của Thew vang lên bên tai tôi. Nhưng đứa nhóc tên Wet lại nở một nụ cười nhìn tôi, nó ngắt lời bạn mình rồi lại rót rượu đưa cho tôi.

"Uống đi anh, ít nhất lúc này anh sẽ không nghĩ về điều đó." Wet nói và lại đưa cho tôi một ly khác.

"Wet! Đủ rồi đấy, P'Mark…" Thew nói rồi cướp lấy ly rượu khỏi tay tôi.

"Một ly nữa…" Tôi nói rồi giằng lại chiếc ly. Không phải là tôi say đến mức không còn biết gì, tôi vẫn còn tỉnh táo để biết rằng Thew lo lắng cho tôi. Cũng tự biết mình đang ở cấp độ nào.

"P'Mark anh say rồi."

"Chưa say…" Tôi đáp lại Thew và uống thêm một ly nữa.

"Dừng lại đi mà, em xin anh." Thew nói rồi giữ lấy tay tôi.

"Mẹ nó…tại sao anh ấy không thích tôi?" Tôi nằm xuống bàn và tự lẩm bẩm một mình.

Sau khi uống rất nhiều tôi vẫn tỉnh táo. Tất cả đã trôi qua bao lâu rồi nhưng tại sao vẫn không thể biến mất. Cho dù có gặp bao nhiêu người đi nữa, cũng không ai giống như P'Vee. Tại sao bọn họ không mắng tôi? Tại sao bọn họ không đổ lỗi cho tôi? Tại sao bọn họ không chỉ trích tôi và làm điều đó khi tôi say? Giống như P'Vee đã làm…

"P'Mark…" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên sát mặt tôi, khiến tôi ngước nhìn lên.

"Không thể nào, không phải là P'Mark không thích P'Vee à. Anh ấy rõ ràng đã nói những câu mỉa mai." Wet nói với bạn mình.

"Nhưng tao thích P'Mark…" Tôi kh��ng biết những đứa nhóc đó đang nói gì nữa. Từ suy nghĩ của bản thân thì bây giờ tôi cảm thấy rất chóng mặt, có lẽ tôi phải thừa nhận là tôi đã say. Mọi người thường nói rằng nếu bạn thực sự say thì bạn sẽ ngã nhưng mà điều này không đúng tí nào cả.

Tôi được dẫn lên cầu thang. Tôi không biết tôi ra khỏi quán bar ấy kiểu gì. Không biết ai đã đưa tôi ra và ra vào lúc nào. Tiếng thì thầm bên tai tôi dường như to hơn nhưng tôi không thể nào nghe rõ.

"Ngoan lắm, Mark." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi. Nhưng tôi không muốn tin vào tai mình. Anh ấy đã đi với một người phụ nữ khác, sao anh ấy có thể đưa tôi về được.

"Không…" Tôi rên rỉ trong cổ họng, cố gắng bước lên cầu thang, nhưng cuối cùng không thể bước được.

"Suỵt….chỉ cần vài bước nữa là vào đến phòng rồi." Giọng nói ấy thật quen thuộc. Tôi cố gắng mở mắt nhìn nhưng trước mắt chỉ toàn là mờ ảo.

"Không thích…" Tôi túm lấy người kia rồi cuối cùng ngã xuống trên giường.

"Sao? Không cái gì? Chết tiệt…" Thanh âm chửi rủa đó quá đỗi quen thuộc. Có phải tôi nghe lầm không? Nếu tôi tiến lại gần hơn sẽ có thể nhìn rõ hơn đúng không? Tôi kéo anh ấy lại gần để có thể chắc chắn hơn…

"P'Vee…không làm với bất cứ ai khác…chỉ làm với P'Vee."

[Vee'AOV]

Giọng nói khàn khàn dừng lại vì đôi môi mọng nước kia đang hoà quyện với môi tôi. Vị đắng của rượu không hề biến mất nhưng càng đắng nó lại càng giống như một chất gây mê. Bàn tay mảnh khảnh ôm lấy cổ tôi để chúng tôi sát gần nhau hơn. Âm thanh của những nụ hôn vang vọng khắp phòng, đánh thức ham muốn trong tôi.

Vẫn cùng một căn phòng ấy, vẫn chiếc giường ấy và cũng cùng một nhiệt độ, tư thế ấy nhưng sự khác biệt chính là lần này tôi không đẩy em ấy ra.

Tôi ôm người kia nằm xuống, chỉnh chỉnh đầu của em ấy để em ấy được thoải mái hơn. Tôi nghiêng người hôn em ấy. Bất kể là do say hay là em ấy thực sự nhớ tôi, tôi cũng muốn trở thành kẻ xấu và nắm bắt cơ hội mà em ấy đang cho tôi.

"Uh…" Giọng nói rên rỉ yếu ớt trong cổ họng, khuôn mặt đẹp trai khẽ tránh khỏi tôi để hít thở không khí. Tôi tách khỏi em ấy. Mark ngước lên, hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau, bản tay mảnh khảnh đó vẫn bám lấy vai tôi không buông.

"Anh…"

"Chết tiệt, đàn anh thật là tàn nhẫn." Mark nói và nhìn vào mắt tôi.

"Anh xin lỗi." Tôi đáp lại và cúi xuống để hôn người trước m��t. Giữ cổ em ấy để hai chúng tôi gần nhau hơn.

Tôi không muốn suy nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa, ngay bây giờ tôi chỉ muốn yêu em ấy. Chúng tôi đã hôn nhau rất lâu nhưng nó không lâu bằng thời gian mà tôi nghĩ về em ấy. Bây giờ người tôi luôn mong nhớ đang ở trước mặt tôi. Nếu tôi buông tay, thì tôi chính là một thằng ngốc. Vào buổi sáng chúng tôi có thể tiếp tục cãi nhau sau khi em ấy tỉnh lại, thậm chí em ấy có thể giận tôi hơn nhưng tôi chấp nhận. Tôi thừa nhận rằng bây giờ tôi chỉ muốn hành động theo cảm xúc của mình. Vì ánh mắt của em ấy như thể có chứa từng lời nói.

"Ừm…" Giọng nói rên rỉ vang lên, đồng thời một lực kéo tôi xuống khiến tôi mất trọng tâm, khiến cả cơ thể tôi đè lên người bên dưới.

"Hãy cho anh được xin lỗi em, Mark…và hãy cho phép anh đư��c yêu em." Tôi nói, áp môi của mình lên khuôn mặt người phía dưới. Nước mắt của Mark chảy xuống nhưng tôi đã nhanh chóng hôn lên nó.

Môi tôi di chuyển từ đuôi mắt, xuống má em ấy. Sau đó dừng lại ở quai hàm và ở những nơi khác. Nụ hôn là để xin lỗi và cũng là để tỏ tình. Tôi áp môi mình lên đôi môi xinh đẹp của em ấy, mút nhẹ vị ngọt từ môi em. Sau đó tôi nhìn vào người vẫn đang nhìn tôi.

"P'Vee…"

"Dạ?"

"…P'Vee." Chỉ là gọi tên tôi nhưng lại có một vài cảm xúc ẩn sâu trong đó, có đau đớn, có sự tra tấn và bỏ lỡ.

"Anh xin lỗi, cậu bé đáng yêu của anh. Những chuyện trước đây, anh xin lỗi." Tôi hôn lên khoé môi em ấy như thể muốn nói với em ấy rằng tôi sẽ không bao giờ như thế nữa.

Môi tôi di chuyển xuống cổ em ấy. Hôn lên quả táo xinh đẹp của em ấy rồi dừng lại ở trên xương quai xanh. Nó đã hõm đến mức tôi không muốn nghĩ về việc Mark đã tự hành hạ mình trong quá khứ như thế nào. Tôi từ từ hôn xuống rồi cởi cúc áo của em ấy. Khi tôi đặt một nụ hôn xuống ngực em ấy, em ấy khẽ co giật một chút, không hề khác với những lần trước đây.

"Uh~" Em ấy khẽ cong người lên và vặn vẹo khi chấp nhận sự đụng chạm của tôi. Phản ứng này khiến cho tôi bực bội khi nghĩ về sự vắng mặt của mình trong quá khứ, không có tôi, ai đã làm điều này với em ấy? Khi tôi nhìn thấy em ấy ôm thằng nhóc tên Thew, tôi càng muốn có được em ấy hơn.

"Sau này, em sẽ chỉ thuộc về anh." Tôi gật đầu và nói với người đang đỏ mặt. Em ấy nhìn lại rồi đưa tay vuốt ve đầu tôi.

"Em nhớ anh muốn chết…" Ngay lúc đó, trái tim tôi như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác ghen tuông, bất mãn không còn nữa. Tôi hôn lên bụng Mark, mút thật mạnh để tạo thành một dấu hôn màu hồng sậm.

"Ừm…không được rồi!" Những tiếng hôn vang lên khắp cả căn phòng, nhưng điều đó cũng không hề làm tôi cảm thấy xấu hổ, thậm chí tôi còn cảm thấy tốt hơn.

Mark từ từ đưa tay luồn vào trong tóc tôi, em ấy khẽ nắm lấy nó theo cảm xúc khiến tôi bị kích thích. Tôi liên tục hôn em ấy cho đến khi tiếng rên của chàng trai kia trở nên to hơn. Tôi di chuyển miệng xuống phía dưới, co chân của em ấy lên và hôn một cái thật mạnh lên bụng dưới của em ấy.

"Ư~"

"Ừm…" Tôi hôn mạnh hơn, thanh âm rên rỉ cũng ngày càng l���n hơn. Tôi rời khỏi và nhìn xuống kiệt tác của mình, mặc dù nó chẳng theo một quy tắc nào cả nhưng bây giờ nó khiến tôi vô thức nuốt nước bọt. Tôi từ từ cởi quần của mình, rồi chuyển sang cởi thắt lưng của Mark. Có lẽ vì ý thức của em ấy đã bị mờ đi nên tôi có thể cởi quần của em ấy một cách dễ dàng.

"Ưm…" Em ấy khẽ dịch người rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Em ấy đang cắn đôi môi xinh đẹp của mình khiến tôi không nhịn được mà phải vươn tay ra.

"Anh ở đây, Mark." Tôi nói sau đó vươn ngón trỏ xoa xoa môi em ấy. Mark dần dần mở miệng rồi ngậm lấy ngón tay tôi.

Tôi vẫn để ngón tay mình trong miệng em ấy. Tôi bắt đầu di chuyển cơ thể mình để đến gần em ấy hơn. Tôi hôn lên ngực em ấy rồi mút lấy hai hạt đậu nhỏ đỏ sẫm đang cương cứng. Tôi cảm thấy l��c cắn ngón tay trỏ của mình đang tăng lên. Nhưng tôi không hề bị thương, chỉ là một chút cảm giác hơi tê tê, và quan trọng nhất là, tôi thích điều đó…

"A…ư" Tôi mút thật mạnh lên ngực em ấy. Cho đến khi em ấy uốn cong người và rên lớn. Tôi mới mỉm cười và rút ngón tay của mình ra.

Tôi đưa tay xoa mặt em ấy, vuốt ve qua lại, rồi khẽ đè lên người em ấy một chút, ghé mặt mình sát lại gần đôi môi xinh đẹp sau đó hôn xuống, Mark hợp tác hé miệng để tôi đưa lưỡi vào. Khoang miệng ấm áp mà tôi đã từng ghé thăm từ lâu vẫn ngọt ngào như trước. Mặc dù vẫn còn vị đắng của rượu nhưng tôi không hề cảm thấy vị đắng đó. Tôi chỉ thấy sự ngọt ngào và mềm mại của người trước mặt mà tôi đang có thể chạm vào.

"Uh ~" Mark quay mặt đi và rên lớn khi tôi chạm vào nơi đ�� cương cứng của em ấy.

Tôi xoa nó và bóp nhẹ. Cho đến khi cậu bé của em ấy hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay tôi, móng tay em ấy ấn vào vai tôi, ngước mặt lên thở dốc. Những đường gân nổi lên ở bên cổ khiến tôi phải cúi xuống hôn cổ em ấy, tôi liếm từng tĩnh mạch của em ấy rồi nhẹ nhàng cắn xuống vai em ấy.

"P'…P'…." Lần đầu tiên của tôi với Mark cũng xảy ra ở đây. Và lần đó tôi đã hành hạ em ấy nhưng lần này tôi sẽ làm cho em ấy trở thành người hạnh phúc nhất

Tôi trượt cơ thể mình xuống, ngậm nơi đó của em ấy vào miệng. Tôi hôn từ trên đỉnh của nó xuống đến bên dưới, sau đó lại liếm láp rồi ngậm vào miệng mình. Vì kích thước của nó khiến tôi không thể ngậm hết vào miệng, tôi đành dùng tay để xoa bóp phần còn lại bên ngoài.

"Oh! Uhh….P��…P'Vee." Em ấy lớn tiếng rên rỉ, gọi tên tôi đứt quãng, ánh mắt nhìn thoáng qua tôi nhưng tôi vẫn không chịu thả thứ đó ra khỏi miệng.

Tôi dùng một tay còn lại trượt xuống bên dưới, từ từ ma xát qua lại trước khi đẩy một ngón tay của mình vào trong nơi ấm áp chật hẹp đó. Mark đang rên rỉ, khóc lóc nhưng không giống như mọi lần. Cậu nhỏ của em ấy ra vào trong miệng tôi, sau đó tôi nhả cậu nhỏ của em ấy ra khỏi miệng mình, khẽ trượt xuống hôn vào nơi quyến rũ bên dưới khiến Mark run rẩy và rên lớn.

"Ah….Ah~" Thay vì cảm thấy phiền vì giọng nói khàn khàn đó, tôi lại luôn muốn nghe nó. Sau khi hôn xuống, tôi thè lưỡi liếm nơi đó khiến người bên dưới phải vặn vẹo.

"P'…..A…em…aaa…." Tôi hôn thật mạnh xuống và ôm lấy hông của em ấy để có thể liếm chỗ đó dễ dàng hơn.

Tôi rời khỏi nhìn phía sau ẩm ướt của em ấy. Tôi thè lưỡi, liếm môi, tự vuốt ve nơi đó của mình vài lần rồi từ từ bắt đầu đâm vào cái hang sâu đó.

"Ưm…" Tôi rên rỉ khi chỗ đó của Mark như đang muốn nuốt chửng tôi, chỗ đó chặt đến mức tôi phải dừng lại vì không thể di chuyển được.

"Mark…hãy để anh yêu em một chút." Tôi hỏi, cúi xuống hôn lên má em. "Hãy để Vee yêu Mark."

"Uh ~" Tôi đi vào toàn bộ khi em ấy thả lỏng. Tôi dừng lại một chút cho đến khi mình không còn chịu đựng được nữa. Tôi cũng biết là người bên dưới tôi cũng rất mạnh mẽ nên tôi bắt đầu từ từ ra vào.

"Ưm…." Tôi rên rỉ khi chỗ đó của em ấy hoàn toàn nuốt chửng tôi, tôi không thể kiểm soát được nữa. Nhịp điệu giữa chúng tôi dần dần tăng lên cho đến khi cả hai cùng hoà hợp, phối hợp nhịp nhàng với nhau.

Tôi gục đầu xuống bờ vai rộng của người dưới thân, Mark nghiêng đầu đi rên rỉ thành tiếng. Bởi vì sự dịch chuyển của Mark khiến tôi đâm mạnh hơn vào trong em ấy một lần nữa, em ấy rên rỉ to hơn. Tiếng rên khàn khàn vang lên bên tai tôi khiến tôi phải ngước nhìn em ấy. Đôi mắt em ấy đang nhìn tôi, đôi mắt em ấy dường như đang cố gắng quyến rũ tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, khẽ mút lấy tai em ấy, rồi hôn xuống một nụ hôn ngọt ngào để an ủi em ấy, như một lời hứa mọi thứ sẽ tốt hơn bây giờ. Tôi ôm lấy em ấy trước khi nhìn xuống phía dưới, nơi gắn kết giữa hai chúng tôi, tôi từ từ đâm mạnh vào trong, Mark túm chặt vào áo tôi.

"Ư ~~~" Mark ngẩng mặt lên và rên rỉ. Tôi cũng ngẩng đầu lên, hai chúng tôi đều đang nhìn vào m���t nhau.

"Ưm…a…" Tôi gục đầu xuống vai Mark nhưng ánh mắt của tôi vẫn dừng lại ở đó. Nhìn cậu bé của tôi đang ra vào nơi đó của em ấy, điều đó cũng chứng minh rằng hiện giờ tôi đang ở bên trong em ấy.

Mark trượt tay xuống bên dưới, cầm lấy thằng nhỏ đang căng cứng của mình rồi từ từ vuốt ve lên xuống, tôi di chuyển bàn tay đang ôm eo em ấy, nắm lấy bên ngoài bàn tay xinh đẹp đó. Cùng em ấy vuốt ve lên xuống cho đến khi em ấy phải bỏ tay mình ra để cho tôi vuốt ve.

"P'Vee…" Tiếng rên rỉ vang lên bên tai làm tôi phải nở nụ cười. Tôi cúi đầu xuống, mũi tôi kẽ chạm vào bên má hơi dính mồ hôi của em rồi nhanh chóng hôn lên môi em ấy.

"Dạ, Mark…."

"Ah~~" Em ấy cắn vào vai tôi khi tôi ra vào nhanh hơn. Tôi cảm thấy đau nhưng sự đau đớn đó lại làm tôi thêm hưng phấn.

"Mark…" Khi tôi sắp lên đỉnh, tôi gọi tên em ấy thật to. Cảm giác của chúng tôi dành cho nhau nóng bỏng đến nỗi tôi không thể nào chịu nổi mà ra vào liên tục trong cơ thể em ấy, còn em ấy thì không ngừng rên rỉ.

"Uh…ah…ah!~" Em ấy cũng rên lên một tiếng, tiếng rên rỉ trầm thấp của em ấy giống như một con thú dữ sắp lao ra khỏi chuồng, sau đó dần được thay thế bởi hơi thở nặng nề và phía dưới của em ấy co lại chặt hơn. Tôi cũng không khác gì Mark. Tôi bắn tất cả vào bên trong em ấy, em ấy rên lên vì sung sướng như thể đã lâu rồi không được rên rỉ như thế. Tôi quay lại hôn lên đôi môi đang hơi hé để hít thở không khí của em ấy. Một lần nữa trượt tay xuống giúp Mark cho đến khi em ấy bắn ra toàn bộ, sau đó tôi từ từ rút ra khỏi cơ thể em ấy.

Chúng tôi nằm xuống cạnh nhau, tôi lùi về sau một chút để thấy rõ người bên cạnh mình hơn. Đôi mắt của Mark nhìn tôi rồi từ từ khép lại. Tôi tiến lại gần hôn lên cái trán xinh đẹp của người bên cạnh, khẽ nói chúc ngủ ngon, không biết em ấy có nghe thấy không nhưng tôi cảm thấy thật tốt khi được nói ra.

Tôi đã kìm nén cảm xúc của mình để đi ra khỏi quán bar, tôi không có cách nào để đưa đứa nhóc đó ra khỏi quán. Ở cùng với Lee và Tee cũng không khác gì ở một mình. Tôi đưa Dem quay về ký túc xá của cô ấy rồi quay trở lại quán bar. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi chính là Mark đang say khướt gần như bất tỉnh. Chàng trai tên Thew thì đang dựa vào bên cạnh em ấy, khiến tôi cảm thấy tức giận. Tôi đi đến kéo em ấy ra. Tôi đưa em ấy về nhà, tôi chỉ biết thở dài khi thấy đã khuya thế này mới về nhà. Nhưng nếu tôi để em ấy đi một lần nữa, tôi thực sự không thể chịu đựng nổi.

Tôi đứng dậy và lấy một ít nước để lau người cho Mark. Thay cho em ấy một bộ quần áo sạch, sau đó tôi cởi chiếc áo dính đầy mồ hôi của mình và chỉ mặc một chiếc boxer. Đáng lẽ bây giờ tôi phải đi tắm nhưng tôi thật sự không muốn đi. Tôi nhìn người đang ngủ bên cạnh mình, khẽ mỉm cười. Tôi cúi xuống đặt một nụ hôn lên má em ấy. Sau đó nhấc cánh tay của em ấy đặt lên thắt lưng của mình.

Bây giờ chúng tôi ở bên nhau và điều đó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt mình khiến tôi phải quay mặt đi, vùi mặt mình vào hõm vai của người tôi đã ôm cả đêm qua và hít hà mùi hương trên người em ấy. Sau đó tôi từ từ đứng dậy. Mark vẫn đang ngủ, duy trì một tư thế. Tôi cúi xuống hôn lên má em ấy, sau đó mỉm cười nhìn em ấy, mặc dù em ấy không nhìn thấy, mặc dù em ấy không biết nhưng tôi vẫn sẽ làm điều đó.

"Ưm…" Giọng nói khàn khàn và tiếng di chuyển của cơ thể vang lên khiến tôi khom lưng nhìn Mark, em ấy mở mắt, chớp chớp mắt nhìn tôi. Sau khi thấy tôi ở trước mặt, em ấy khẽ nhíu mày. Tôi mím chặt môi để chuẩn bị nghe những lời mắng mỏ hoặc chửi rủa tôi.

Lúc đó em ấy không biết nhưng khi thức dậy sẽ không có gì lạ khi em ấy đổ hết mọi tội lỗi cho tôi.

"Anh…tối qua…" Tôi mở miệng nói ra những từ ngắt quãng. Mark thì chỉ nhướn mày nhìn tôi, tôi nuốt một ngụm nước bọt và bắt đầu sắp xếp lại những từ ngữ của mình.

"P'….Mẹ kiếp…" Tôi thở dài sau khi nghe câu chửi rủa ấy. "Giọng em…��� Giọng nói khàn khàn chầm chậm vang lên. Vốn nghĩ rằng em ấy sẽ mắng chửi tôi nhưng em ấy lại nói về giọng của mình

"Ừm…anh đi lấy nước cho em." Tôi nói rồi vội vã xuống giường. Đi ra khỏi phòng lấy cho em ấy một ly nước ấm. Thật tốt khi mẹ tôi đã dậy trước và đun nước sôi. Tôi lấy nước rồi cho thêm một ít nước lọc bình thường vào nữa rồi mới mang lên cho Mark.

"Cảm ơn." Em ấy nói rồi lặng lẽ uống nước. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn em ấy.

"Anh…"

"Lần này chỉ có nước à?"

"Hả?" Tôi nhướn mày khi nghe thấy câu hỏi kỳ lạ của em ấy.

"Lần trước, còn có cháo…." Tôi lập tức hiểu những gì Mark đang nói, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

"Em không chửi anh à? Không tức giận à? Không điên cuồng lên à?" Tôi tiến lại gần và hỏi Mark.

"Không…" Em ấy cúi đầu và nhẹ nhàng trả lời.

"Tuyệt thật đấy!" Tôi sung sướng hét lên, cúi xuống nắm lấy vai Mark và lắc nhẹ.

"Nhưng điều đó không có nghĩa là em tha thứ cho anh." Những lời nói của em ấy khiến tôi buông tay khỏi vai em ấy.

"Có nghĩa là gì?"

"Anh nhớ em, em cũng nhớ anh. Nhưng em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu." Mark nói rồi ngước lên nhìn tôi.

"Vậy có nghĩa là…chúng ta làm hoà phải không?" Tôi hỏi.

"Anh đang tự suy diễn à?" Em ấy cúi đầu khẽ hỏi.

"A, đừng tức giận mà. Miễn là có thể làm hoà với em, bao lâu cũng được. Anh thích dỗ vợ anh."

"Này, ai là vợ P'!" Em ấy nhìn tôi.

"Hay ghê….lần này gọi P' rồi. Lần trước em vẫn còn xưng "mày-tao"." Tôi cúi đầu nói nhỏ.

"Anh có muốn gọi theo cách đó không?" Em ấy hỏi rồi đưa c��c nước cho tôi. Tôi lắc đầu trước khi nhận lấy ly nước rồi đặt xuống bàn.

"Sao em lại chịu cho anh cơ hội?" Tôi hỏi, chống tay lên giường, dựa vào người em ấy. Mark đã phải dùng khuỷu tay chống xuống giường để không ngã nằm xuống giường.

"Thì…"

"Hả?" Tôi khẽ hỏi rồi nghiêng người rồi ghé sát lại gần em ấy hơn.

"Lùi lại…." Mark đẩy ngực tôi, nghiêng mặt để tránh tôi. Tôi cười với em ấy rồi xoay người nằm xuống giường.

"Trả lời đi…tại sao em lại đồng ý làm lành với anh?" Tôi hỏi, quàng tay ra ôm eo người đang ngồi.

"Ai đồng ý làm lành với anh?" Mark cúi xuống nhìn tôi rồi lại nhìn về phía trước.

"Được rồi…vẫn chưa làm lành. Thế sao em lại muốn nói chuyện với anh?" Tôi hỏi em ấy. Em ấy lại cúi xuống nhìn tôi một lần nữa và im lặng một lúc.

"Thì…."

"Nhớ anh, phải không?" Tôi hỏi khi thấy Mark không tiếp tục nói tiếp.

"…"

"Khi em hành hạ anh, em cũng cảm thấy trái tim giống như bị tra tấn đúng không?" Tôi tiến lại gần ngước mắt lên nhìn em ấy.

"…"

"Khi mọi người nói xấu anh, em cũng cảm thấy tồi tệ, đúng không?"

"…ừm…." Câu trả lời ấy làm tôi mỉm cười. Tôi ngẩng đầu lên, nằm lên đùi em ấy, ôm eo em ấy bằng cả hai tay.

"Nếu mối quan hệ đã kết thúc mà chúng ta vẫn cảm thấy đau. Thì nó không nên kết thúc…." Tôi nói rồi nhìn Mark. "Chỉ bằng việc em không còn tin anh như trước điều đó không có nghĩa là em không còn yêu anh nữa." Tôi nói và nhìn thẳng vào mắt em ấy, đôi mắt ấy cũng đang nhìn tôi. Đôi mắt ấy đang truyền cảm xúc của em ấy đến tôi. Đôi mắt ấy cho thấy em ấy sắp đưa ra quyết định và tôi cũng muốn em ấy sẽ quyết định về chuyện của chúng tôi.

"Ừm…Anh đã khiến em tin anh thêm lần nữa." Câu nói ấy vừa rời khỏi đôi môi xinh đẹp, ánh mắt tôi đã trở nên lấp lánh. Mark nhìn tôi đầy hoảng hốt trước khi nhấc đầu tôi ra khỏi chân em ấy.

"Sao em lại tỏ ra kinh ngạc…anh chỉ cảm thấy vui vì em đã cho anh cơ hội." Tôi nói rồi nở một nụ cười rạng rỡ với chàng trai bên cạnh mình. Em ấy quay người đi, tôi tiến lại gần vùi đầu vào sau gáy em. "Anh sẽ làm mọi thứ để Mark tin tưởng, muốn nói với Mark rằng anh yêu em cho đến khi em trở lại yêu anh. Anh sẵn sàng làm mọi thứ để Mark quay trở lại và thuộc về anh như trước đây." Tôi nói rồi đặt một nụ hôn lên chiếc cổ trắng nõn của em ấy.

"Hãy chắc chắn rằng anh sẽ làm được như lời anh nói." Mark nói, tôi ôm lấy em ấy thật chặt.

"Cảm ơn em."

Tôi đưa Mark xuống dưới nhà ăn sáng. Yu ngơ ngác khi nhìn Mark. Nó nhìn tôi rồi lại nhìn cậu bé cao lớn bên cạnh tôi, không nói gì cả khiến tôi nhướn mày nhìn nó. Mẹ tôi đi từ ngoài vào nhìn thấy Mark cũng không nói lên lời và bố cũng vậy, suýt nữa thì làm rơi cốc nước.

"Dạ…Xin chào…" Người bên cạnh tôi lên tiếng chào hỏi trước. Mà người trong nhà tôi chỉ biết bối rối đưa tay chào lại.

"Mẹ không phàn nàn à mẹ? Hôm nay con đưa một vị khách không mời về nhà." Tôi nói rồi đẩy Mark ngồi xuống chiếc ghế mà em ấy đã từng ngồi.

"Con lại lừa gạt thằng bé à? Sao con lại muốn đi cùng với nó thế?" Câu đầu tiên người phụ nữ xinh đẹp đó thốt ra là dành cho tôi, câu sau thì quay sang hỏi Mark.

"D���…"

"Từ giờ trở đi, bố sẽ không còn thấy cái người v���t vưởng như thể cả thế giới sắp sụp đổ nữa đúng không?" Bố nhìn tôi rồi nói.

"Bố, mẹ của anh…không phản đối à?" Mark mỉm cười rồi quay sang thì thầm với tôi.

"Không…bố mẹ thấy rằng anh yêu em rất nhiều nên đã đồng ý." Tôi thì thầm rồi liếc nhìn đôi tai đang dần dần chuyển màu.

"Mark…em có nghĩ là quá dễ dàng cho nó không?" Yu hỏi, câu hỏi của nó làm sụp đổ bầu không khí mà tôi đang cố xây dựng. Anh tôi đúng là có sức mạnh tàn phá mọi thứ chỉ bằng cái miệng của mình.

"Em…chưa đồng ý…"

"Con lại ép buộc thằng bé đấy à?" Bố tôi lớn tiếng khiến mọi người trên bàn quay lại nhìn tôi, thậm chí cả Mark.

"Không ạ…chỉ là…."

"Chỉ là cái gì?" Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên kéo tôi trở lại.

"Dạ…Con vẫn chưa làm lành với P'Vee." Giọng nói của Mark cất lên khiến mọi người đều dồn sự chú ý vào em ấy.

"Vậy sao?"

"Mark nói sẽ cho tao cơ hội." Tôi nói với Yu.

"Ồ…tao đã bị sốc khi nghĩ rằng em đồng ý làm lành với mày đấy. Hoá ra chỉ là cho mày cơ hội để làm lành thôi." Yu nói, rồi ném xương gà vào đĩa của tôi.

"Con đang nghịch cái gì đấy, có thấy bẩn không?" Mẹ nói rồi đưa tay ra đánh Yu.

"Ao…Con chỉ không ưa nó thôi mà mẹ." Người anh tốt bụng của tôi than thở. Nó thiểu năng đến mức tôi cảm thấy ngại thay.

"Nếu đã là một cặp thì dù có dễ dàng hay khó khăn vẫn sẽ ở bên nhau." Bố nói rồi nhìn Mark sau đó lại nhìn tôi. Tôi nhướn mày mỉm cười nhìn bố.

"Đúng là vậy bố nhờ? Có những người chỉ nên đứng đó nhìn thôi." Tôi nói rồi nhìn về phía Yu.

"Nếu em ấy bỏ đi một lần nữa tao sẽ không giúp an ủi mày nữa đâu đấy." Nó nói rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn thịt gà.

"Lần này, anh sẽ không để em trốn thoát." Tôi nghiêng đầu thì thầm với người bên cạnh. Mark nhìn tôi rồi quay đi.

"Ăn Tom Yum đi con. Hôm nay mẹ làm hơi ít nhưng chắc vẫn đủ. Cũng muốn mắng thằng Vee nhưng hôm nay là ngày tốt nên mẹ sẽ thôi."

"Ngày tốt ý ạ?" Mark vừa hỏi vừa múc Tom Yum vào đĩa của mình.

"Ô hô…hôm nay là ngày hai đứa quay lại với nhau. Từ giờ trở đi mẹ sẽ không còn thấy cái khuôn mặt buồn thiu của con mẹ của rồi." Mẹ nói và mỉm cười với Mark. Tôi cũng mỉm cười nhìn người bên cạnh.

"Mẹ ơi…Mark bảo là em ấy vẫn chưa đồng ý quay lại đâu." Tôi nói.

"Bố đã nói rồi, những người là một cặp thì vẫn sẽ quay về bên nhau." Bố nói, nở một nụ cười thật đẹp trai với người đang múc Tom Yum. Mark cúi đầu xuống nên không nhìn thấy tôi đã cười hạnh phúc thế nào khi nhìn bố cười.

Em ấy chỉ đồng ý nói chuyện lại, tôi cũng đã rất vui. Gia đình của tôi cũng rất hạnh phúc. Nếu chúng tôi trở lại bên nhau một lần nữa, mọi thứ sẽ tốt đẹp đến mức nào chứ? Tôi không dám nghĩ về điều đó.

Có người nói rằng rất khó để một người xây dựng lại niềm tin. Đây là sự thật. Nhưng dù dễ hay khó, tôi vẫn phải làm. Vì người tôi yêu và vì tình yêu đẹp của chúng tôi. Cơ hội mà bây giờ tôi có, tôi muốn tận dụng nó hết mức có thể. Miễn là tôi yêu ai đó và người đó là người mà tôi chắc chắn thì dù dễ hay khó tôi vẫn sẽ yêu em ấy.

[Mark'AOV]

"Dễ dãi!" Một từ vô cùng ngắn gọn phát ra từ miệng James. Nó đư���c nói sau khi tôi kể xong chuyện với P'Vee. Wind thì có vẻ ngơ ngác. Còn Kamphan với Fuse thì chỉ gật đầu.

"Sao mày lại chửi nó? Làm thì cũng đã làm rồi." Fuse nói.

"Quá là không có giá. Mày phải làm giá lên." Wind nói.

"Bọn mày nghĩ là tao làm thế không tốt à?"

"Tốt lắm!" Tôi trợn tròn mắt khi nghe câu trả lời từ chúng nó, nói thế nhưng mà như thể chúng nó đang chửi rủa, chống đối tôi vậy. Nhưng cuối cùng chúng nó lại vẫn luôn ủng hộ tôi.

"Tao đã quá chán cái vẻ mặt ủ rũ thiếu sức sống của mày rồi." Kamphan nói.

"Nè…mày chỉ cho anh ấy cơ hội thôi đúng không? Nếu anh ấy cư xử không tốt thì mày có thể không cần anh ấy. Chúng ta có quyền chọn cơ mà." Wind nhìn tôi và nói.

"Nếu lần này P'Vee lại gây ra lỗi lầm thì tao sẽ không tha cho đâu." Tôi quay sang nhìn vào khuôn mặt của James, người vừa mới nói xong.

"Mày có nhớ rằng chính hai đứa chúng mày đã bỏ tao lại quán bar với P'Vee không? Lúc đó tao vẫn còn đang thương tâm." Tôi trách nó.

"Ao, tao phải đi xem P'Pack." Tôi quay mặt nhìn nó một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn.

Bây giờ chúng tôi đang ở quán ăn ngay bên cạnh ký túc xá của tôi. Fuse và Kamphan đến để làm báo cáo còn hai người kia thì đến vì cái mục đích nhiều chuyện của chúng nó. Bữa trưa của tôi là phần cơm chiên húng quế đơn giản. Những người còn lại cũng đang cúi đầu chú ý đến đồ ăn của mình.

Cơm chiên húng quế

"À…bọn mày tính chọn môn thể thao nào?" Wind ngước lên nhìn mọi người rồi hỏi.

"Tao chắc là không…còn hai người này thì tao không biết." Kamphan trả lời.

"Tao định chơi bóng rổ." Fuse nói và quay sang nhìn tôi.

"Thể thao gì?" Tôi nhướn mày.

"Là cuộc thi thể thao giữa các khoa. Đừng nói với tao là mày không biết nhá." James nói.

Tôi cau mày khi nghe thấy nó nhắc đến vấn đề này. Hoá ra đó là lý do mà dạo này mọi người dường như rất bận rộn, sắp có một sự kiện diễn ra. Tôi thích thể thao vì vậy nên đối với chuyện này tôi cảm thấy vô cùng hào hứng.

"Sự kiện lần này khác gì với lần trước?" Tôi hỏi

"Lần trước chỉ có mỗi năm nhất tham gia thôi nhưng lần này tất cả mọi người sẽ cùng tham gia." Fuse vừa nói vừa xúc một thìa cà ri cay cho vào miệng.

"Mày sẽ chọn bơi đúng không?" James hỏi. Tôi gật gật đầu xem như là đáp lại nó. Nếu muốn tìm một môn thể thao mà tôi giỏi nhất thì đó chính là bơi lội.

"Tao phải đợi P'Bar liên lạc với tao đã." T��i nói và tiếp tục ăn.

"Nhưng mà…việc mày đã làm lành với P'Vee hình như chưa ai biết. Nên có khi anh ấy sẽ nghĩ mày cảm thấy không thoái mái…"

"Ai làm lành với P'Vee?" Tôi quay sang hỏi.

"À vâng vẫn chưa làm hoà, chỉ đồng ý ngủ lại nhà anh ấy thôi." Bạn tôi nói thêm.

"Tao say." Tôi giận giữ nói với chúng nó. Chúng nó làm cái vẻ mặt chán nản với lý do mà tôi đưa ra như kiểu được thôi, muốn nói sao cũng được.

"Lúc nào chả vậy, do mày say."

"Này nghe tao nói!" Tôi hét lên. Chúng nó giật mình rồi gật gật đầu.

"Thôi không nói về chuyện này nữa." Ờm…chúng nó nghĩ là tôi dễ mềm lòng thế chắc? Tôi chỉ cho anh ấy cơ hội như Wind nói thôi. Nếu anh ấy cư xử không tốt thì tôi sẽ tìm một người khác. Bây giờ giữa tôi và P'Vee, giống như một khởi đầu mới vậy.

"Tiếng chuông điện thoại của mày làm tao phát phiền lên được. Mày đừng có trẻ con nữa được không? Mở điện thoại xem đi." James nói rồi nhìn vào điện thoại của tôi.

"Ai trẻ con…." Tôi cầm lấy điện thoại và mở tin nhắn ra xem. Nhiều người đã gửi tin nhắn cho tôi, vì gần đây tôi cũng có trò chuyện với nhiều người. Nhưng chỉ có tin nhắn của duy nhất một người là thu hút sự chú ý của tôi. Không ai khác…chính là nhân vật chính trong câu chuyện mà chúng tôi vừa nói đến.

Vee Vivis: Ở ký túc xá à?

Vee Vivis: Anh có thể đến tìm em không?

Vee Vivis: Đọc đi mà.

Vee Vivis: Chú ý đến anh chút đi mà.

Và sau đó có khoảng năm tin nhắn nữa được gửi đến, toàn là các nhãn dán. Tôi đoán rằng anh ấy đã gửi một cách ngẫu nhiên bởi vì tôi không thể nhìn ra bất kì nội dung nào được truyền tải từ những nhãn dán đó.

Vee Vivis: Đọc rồi thì trả lời anh đi. Em có biết là có người đang chờ đợi không?

Mark Masa: Đợi cái gì?

Vee Vivis: Đợi em nhắn lại.

Khi đọc xong tin nhắn đàn anh vừa gửi đến, tôi bấm gửi đi bằng một nhãn dán.

Vee Vivis: Mình gửi tin nhắn nhiều như vậy mà người ta lại chỉ gửi lại mỗi cái nhãn dán. Phải làm gì tiếp đây?

Mark Masa: Còn anh thì chỉ nhắm bắt chọn bừa nhãn dán thôi.

Tôi nhắn lại như thế, không bao lâu sau thông báo tin nhắn hiện lên, P'Vee gửi đến một nhãn dán trái tim.

Vee Vivis: Nhìn đi, anh đã mở mắt và chọn rất kĩ đấy.

Tôi không biết làm gì tiếp theo, ngoại trừ mím chặt môi để ngăn nụ cười xuất hiện trên gương mặt mình. Muốn mắng anh ấy ngốc nghếch giống như cách mà P'Bar thường mắng Tossakan. Nhưng sẽ chả có ích lợi gì cả vì vậy nên cứ để như thế. Tôi không phải là người giỏi ăn nói, cũng không hề nói nhiều. Nên kiểu nhắn tin như thế này, tôi càng thường không nói nhiều.

Vee Vivis: Hôm nay sẽ chọn thành viên cho câu lạc bộ, anh muốn em đến cổ vũ.

Mark Masa: Anh sẽ thi tuyển à?

Vee Vivis: Không, anh là người tuyển.

Mark Masa: Thế thì sao anh lại muốn em đến?

Vee Vivis: Muốn được em khích lệ, như thế anh sẽ có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn làm.

Kể từ khi được sinh ra đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi cười với điện thoại như thế này. Tôi không muốn cười thế này nhưng tôi không thể nào kiểm soát được khoé miệng của mình. Chỉ bằng việc đọc những dòng tin nhắn ngắn đó, đã khiến tôi mỉm cười.

"Ồ…mày không cần phải ăn cơm nữa đâu nhỉ. Nhìn thế đã đủ no rồi đúng không?" Âm thanh của Fuse vang lên làm tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

"Tao nên mặc kệ cho nó rung, không nên bảo nó cầm lên xem làm gì." James nói.

"Vậy tóm lại là ai đấy?" Wind hỏi và cố gắng ghé sát tôi nhưng tôi đã né được.

"Bí mật cơ…" Kamphan nheo mắt.

"Tắt rồi….tao sẽ ăn nhanh thôi." Tôi nói rồi bấm khoá điện thoại. Úp màn hình xuống và bắt đầu ăn tiếp. Tôi không biết tại sao tôi phải làm điều này nhưng sâu thẳm trong tim tôi nói rằng nếu bạn bè tôi mà biết, chắc chắn chúng nó sẽ trêu chọc. Và khi chúng nó trêu tôi, trái tim tôi sẽ đập rất mạnh. Hơn nữa điều ấy cũng thể hiện rằng tôi quan tâm đến P'Vee, tôi phải cố gắng làm giá với anh ấy, không thể quá dễ dãi được, đúng không?

Rrrr ~

"Lại nữa lại nữa." James nói và chỉ vào điện thoại của tôi.

"Đừng có để ý đến nó." Tôi nói và tiếp tục ăn. "Ăn nhanh lên, phải tiếp tục làm báo cáo đấy.

Rrrr~

Rrrr~

"Khó chệu!" Fuse nói rồi nhìn tôi.

"Này…tao lên phòng đợi trước nhá." Tôi nói rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

Trên đường trở về ký túc xá, tôi mở điện thoại và kiểm tra tin nhắn. P'Nook đã nhắn cảm ơn tôi vì đã cho anh ấy ở nhờ ngày hôm đó. Chính là cái ngày mà P'Vee thấy tôi và P'Nook, chúng tôi không hề có gì với nhau cả. Anh ấy là đàn anh cùng mã số của James. Tôi đưa anh ấy về phòng vì James nhờ tôi chăm sóc anh ấy. Anh ấy mới cãi nhau với bạn gái và không có nơi nào để đi. Chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều chuyện, kể cả chuyện của tôi hay chuyện của P'Nook. Buổi sáng hôm sau, lúc P'Nook chuẩn bị về thì gặp P'Vee, để trả thù tôi đã n��i chúng tôi đã ngủ với nhau. Tôi đã nói lại với P'Nook, anh ấy đồng ý, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đứng về phía tôi vì anh ấy ghét P'Vee.

Mark Masa: Anh ấy đã bị James đánh.

Tôi nhắn lại với P'Nook như thế. Thế là anh ấy gửi cho tôi một nhãn dán giận dữ và một tin nhắn thật dài với tất cả khuyết điểm của P'Vee.

"Đang xem điện thoại nhưng mà không trả lời tin nhắn? Rốt cuộc là sao?" Một giọng nói không hài lòng vang lên trước cửa phòng tôi. Tôi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước lên nhìn chủ nhân giọng nói. P'Vee đang đứng dựa vào cửa phòng tôi, tay thì đang cầm điện thoại.

"À…" Tôi không phải là muốn lơ tin nhắn của P'Vee. Tôi chỉ là định trả lời tin nhắn của P'Nook trước nhưng không ngờ nó lại kéo dài đến thế. Và còn một điều nữa…tôi không ngờ P'Vee sẽ đến trước phòng đợi tôi. Một người đã biến mất cả một tuần. Ai mà nghĩ rằng sẽ đột nhiên xuất hiện thế chứ?

"Em đang nhắn tin với ai vậy?" Anh ấy hỏi bằng một giọng nói đầy bất mãn khi tiến lại gần phía tôi.

"Là…"

"À…anh quên mất. Anh vẫn chưa có quyền được hỏi." Anh ấy lùi lại chỗ vừa mới đứng.

"Em nhắn tin với….P'Nook." Thật ra tôi không muốn nói là tôi đang nói chuyện với ai. Nhưng vởi vì đây là P'Vee, sao tôi có thể không biết cái tính khí nóng nảy của anh ấy chứ?

"Nook? Ồ…." Anh ấy nói, cố gắng kiềm chế lại những điều sắp nói tiếp theo.

"Sao?"

"Có lẽ em không rảnh phải không? Không sao đâu, anh sẽ quay lại sau." Anh ấy nói rồi quay đi.

"Tại sao anh lại nghĩ như thế?" Tôi hỏi trước khi P'Vee quay đi.

"Chỉ vài phút trước em đang nói chuyện với anh, sau đó em đột nhiên biến mất. Khi em lên đến đây, em vừa đi vừa mỉm cười ngọt ngào như thế. Anh ta phải rất quan trọng đến mức em không trả lời tin nhắn của anh." Anh ấy nói, giọng điệu của anh ấy nói cho tôi biết anh ấy đang mất bình tĩnh. Những gì anh ấy nói khiến tôi biết rằng anh ấy đang rất đau. Tôi không nói gì cả, tôi đã cười vì tôi đang nói về anh ấy.

"Em không trả lời tin nhắn của P' vì em đang ăn." Tôi nói rồi bước đến mở cửa phòng.

"Ừm…Em có thể làm bất cứ điều gì mà em muốn mà? Dù sao anh cũng chẳng có quyền gì."

"Anh có thể đừng có nghĩa nhiều thế có được không? Anh có vào không?" Khi tôi hỏi như vậy, anh ấy ngước lên nhìn tôi và mỉm cư��i.

"Anh thật sự có thể vào à?" Anh ấy hào hứng hỏi. Điều đó thật sự làm tôi muốn chửi anh ấy. P'Vee đã không đến phòng tôi trong một thời gian dài. Mặc dù anh ấy thường xuyên đứng trước cửa phòng tôi nhưng tôi chưa bao giờ cho phép anh ấy bước vào.

"Ờ." Tôi im lặng một lúc, rồi nói ra tiếng đồng ý từ trong cổ họng.

Tôi bước vào phòng cùng P'Vee. Phòng của tôi không có thay đổi gì. Mọi thứ vẫn y nguyên như cũ. Nó vẫn là nơi mà tôi sống mỗi ngày, trong phòng không hề có thêm gì khác. Chỉ có nỗi nhớ đang tràn ngập mỗi ngóc ngách trong căn phòng này mỗi ngày.

"Nhớ thật đó." Anh ấy nói và ngồi xuống sô pha. Hai tay anh ấy vòng ra sau đầu. Chiếc ghế sô pha này chính là nơi tôi và P'Vee thường hay ngồi, cho dù là xem phim, trò chuyện, cãi vã hay thậm chí là….

"Em đang nghĩ gì đó?"

"Hả?" P'Vee ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi khẽ lẩm bẩm tự chửi mình.

"Không có gì…"

"Không có gì sao em lại đỏ mặt?" P'Vee nói, gác tay lên thành ghế sô pha rồi nghiêng người về phía tôi.

"Tránh xa." Tôi nói và đẩy anh ấy ra.

"Ao…chỉ là đang lo lắng cho em thôi. Có nóng đâu sao lại đỏ mặt. Hay là em bệnh?" P'Vee nói rồi kéo tôi lại gần hơn.

Bàn tay dày đặt lên trán tôi trước khi đặt lại vào trán của mình. P'Vee làm như thế nhiều lần cho đến khi lông mày của anh nhíu lại, anh ấy duỗi người ngồi thẳng dậy, rồi quỳ gối trên ghế sô pha để cao bằng tôi đang đứng.

"Hơi ấm." Ấm thật vì tôi đang nóng lắm đây.

"À..không sao đâu." Tôi nói rồi hất tay anh ấy ra nhưng anh ấy lại nắm lấy tay tôi.

"Anh không thể chắc được. Đo lại nhiệt độ đi." P'Vee nói và tiến lại gần tôi hơn. Khuôn mặt đẹp trai ghé sát mặt tôi, sau đó áp trán mình vào trán tôi. P'Vee cứ giữ nguyên tư thế đó, ánh mắt anh ấy quét khắp mặt tôi, tôi không biết mặt mình đang đỏ và nóng đến mức nào nữa. Có lưng của chiếc ghế sô pha giữa chúng tôi. Nhưng đó không phải là vấn đề đối với P'Vee. Bởi vì anh ấy đang dùng một tay giữ tay tôi, còn một tay thì ôm eo tôi kéo lại gần ghế sô pha hơn.

"P'….Vee…."

"Không phải đỏ mặt vì sốt." Anh ấy hơi lùi lại một chút và mỉm cười. "Có lẽ là vì…"

"Đồ khốn!…"

"Heyyy!…" Giọng nói của bốn người khác đột nhiên vang lên ở cửa. Khiến tôi nhanh chóng rởi khỏi P'Vee.

"Ừh…hmm…tuyệt ghê!" Kamphan nói rồi bước vào phòng tôi.

"Hôm nọ thì ở nhà anh ấy. Hôm nay thì đưa anh ấy về phòng. Có giá quá, bạn của tao ơi." James quay sang nói với Wind đang đứng há hốc mồm ở bên cạnh.

"Tại sao…tại sao bọn mày lại ở đây." P'Vee chuyển chủ đề.

"Bọn em đến tìm bạn, còn anh đến đây làm gì?" James hỏi.

"À…đến…mời Mark đi xem bóng đá. Có buổi tuyển chọn vào buổi tối." P'Vee trả lời.

"Có thể gọi mà…" Fuse nói rồi nheo mắt nhìn anh ấy.

"Ờ….thì thế nào mà chả là mời. Bọn tao không thể cùng đi à?" Đàn anh gãi gãi cổ và hỏi.

"Không được đâu anh ạ, Mark bận lắm, vì còn phải làm báo cáo với bọn em." Kamphan mỉm cười. Tôi nghe thấy P'Vee thì thầm *Vậy em có đi với anh không?* trong lúc đang nhìn Kamphan và Fuse.

"Báo cáo có nhiều không?" P'Vee quay sang hỏi tôi.

"Rất nhiều…có khi mất cả ngày."

"Khéo hết cả đêm nay nữa, P'Vee ạ." Fuse nói th��m ngay khi tôi vừa nói xong.

"Em có thể hoãn lại không?" Tôi quay lại nhìn P'Vee khi nghe anh ấy nhẹ nhàng lên tiếng.

"Em phải làm xong việc của mình chứ." Tôi nói.

"Nhưng mà anh muốn em đi xem." P'Vee đáp lại.

"Anh đang tuyển chọn đổi tuyển quốc gia à? Mà em nghe bảo anh là người tuyển cơ mà, sao lại muốn nó phải đi?" Kamphan hỏi.

"Bọn mày đang định chống lại tao à?" P'Vee khẽ phàn nàn.

"Em đã nói là em đứng về phía anh không có nghĩa là em ủng hộ bạn em quay lại với anh một cách dễ dàng." Fuse nói với P'Vee. Anh ấy cau mày nhìn bạn tôi.

"Nó có mâu thuẫn quá không hả Fuse?"

"Chắc mày thì khác."

"Thôi đủ rồi đấy…còn bao nhiêu việc, bắt đầu được rồi. P' ở đây đợi đi." Sau khi tôi nói vậy thì mọi người cũng quay lại với việc của mình.

P'Vee nằm xuống sô pha nghịch điện thoại còn tôi và các bạn của mình thì ngồi ở trên thảm để làm báo cáo. James và Wind thì đòi đi ngủ, bọn nó nói là đêm qua bọn nó không ngủ đủ, một người thì phải ngủ đủ 8 tiếng nên bây giờ bọn nó đã nằm xuống và say giấc nồng rồi.

"Mày thử tìm cuốn này chưa? Khéo có thể lấy thêm được nhiều thông tin hơn." Fuse nói.

"Tối qua tao đã xem rồi nhưng không có gì nhiều đâu." Tôi nói với chúng nó.

"Vậy còn cuốn này." Fuse nói rồi ném một cuốn khác sang cho tôi, tôi cầm lấy nó rồi xem.

Bài tập lần này giảng viên giao không khó nhưng việc tìm kiếm thông tin thì hơi rắc rối. Chúng tôi đã bắt đầu cùng nhau làm từ đêm qua, hôm nay chúng tôi tổng hợp lại rồi kiểm tra nhưng nội dung không đủ chặt chẽ và còn có một vài vấn đề.

Có một lực nhẹ ở trên đỉnh đầu tôi khiến tôi nhìn lên, đó là bàn tay của người đang nằm trên sô pha. P'Vee vẫn nằm đó và chơi điện thoại, một tay thì xoa nhẹ đầu tôi như thể muốn khích lệ tôi. Chỉ cần như vậy, tôi đã cảm thấy như thế này thật tuyệt…

"Ôii! Chuyện này vẫn chưa kết thúc." Fuse hét lên, khuôn mặt đẹp trai của nó hơi nhăn lại và bực bội. Bàn tay trên tóc tôi dừng lại một chút rồi vò rối tung tóc tôi lên.

"Này bình tĩnh!" Kamphan an ủi Fuse.

"Đã bốn tiếng đồng hồ rồi mà vẫn cứ như thế. Đi ăn đi nếu không não tao sẽ không thể nào hoạt động lại." Fuse nói.

"Không phải nó không hoạt động vì mày ngu à?" Giọng nói vang lên phía trên đỉnh đầu tôi.

"Nói như kiểu anh giỏi lắm ấy."

"Tao giỏi." P'Vee nói rồi ngồi dậy. Duỗi người một chút, sau đó cúi xuống nhìn cuốn sách trên tay tôi, hơi thở ấm áp của anh phả vào má tôi, cằm anh ấy như tựa vào vai tôi. Kiểu cử chỉ này khiến bạn tôi phải mở miệng.

"Anh có thể thôi làm thế được không?" Fuse nói rồi nhìn P'Vee với vẻ sợ hãi.

"Tao làm gì?" P'Vee đáp lại Fuse nhưng vẫn không rời khỏi tôi.

"Cứ tí lại chạm, tí lại chạm, anh thôi chiếm tiện nghi của bạn em đi." Kamphan nói.

"Ao…không phải tao đang có cơ hội à?" Anh ấy ghé sát lại gần tôi hơn cho đến khi tôi né ra.

"Tránh ra…"

"Tránh ra cái gì? Đây là lúc anh phải tiến về phía trước mà." Đàn anh nói rồi quay sang mỉm cười với tôi. Trái tim tôi đang đập nhanh. Hơn nữa nụ cười đẹp trai này còn đang ở rất gần khiến trái tim tôi càng đập nhanh hơn nữa.

"P'Vee…"

"Hả?"

"Tránh xa đi, đừng có lại gần nữa." Tôi nghĩ là thanh âm của mình đã đủ nghiêm khắc rồi.

"Được rồi được rồi." P'Vee đưa tay lên trước ngực rồi ngồi lại ghế sô pha.

"Bây giờ thì tao hiểu rồi, thằng nào cũng sợ vợ hết." Fuse nói rồi nhìn P'Vee.

"Mày thì sợ cái gì? Tao mới là chồng." Đàn anh nói rồi lại đặt tay lên đầu tôi như lúc trước.

"Lại chạm lại chạm, sau đấy thì lại muốn nhiều hơn." Kamphan lẩm bẩm.

"Tại tao muốn lâu lắm rồi đấy." P'Vee đáp lại.

"Đủ chưa?" Tôi ngước lên hỏi P'Vee.

"Đủ rồi." Đàn anh trả lời rồi cười với tôi.

Đàn anh lại bắt đầu nghịch điện thoại còn tôi thì tiếp tục làm bài cùng các bạn mình. Chúng tôi đã tìm tài liệu trực tuyến nhưng nó cũng không giúp được nhiều. Fuse lại bắt đầu phàn nàn một lần nữa. Còn Kam thì đang đi quanh phòng tìm thứ gì đó để ăn.

"Sao lại khó quá vậy?"

"Chỗ nào khó?" P'Vee cúi xuống nhìn cuốn sách với tôi một lần nữa.

"Anh nhìn chỗ này xem, bọn em không thể làm được chỗ này." Fuse nhìn P'Vee rồi nói.

"À tao cũng đã từng làm đề tài này."

"Vậy sao bây giờ anh mới nói?" Tôi quay sang hỏi anh ấy kèm theo một chút bực bội nhưng tôi vẫn có thể kiểm soát được.

"Tại ghét nó." Anh ấy trả lời tôi nhưng lại nhìn Fuse.

"P'Vee…"

"Đừng tức giận mà….Nếu anh giúp em, em sẽ đi xem bóng đá với anh chứ?" Lại nữa…

"Sẽ không kịp đâu." Tôi nói với P'Vee.

"Ngay cả anh có nói bây giờ, em cũng không thể làm được đâu. Phải có một cuốn sách cơ." P'Vee nói.

"Ao…Ở đâu chứ? Em nghĩ là em đã tìm hết rồi. Lục tung tất cả thư viện." Kamphan nói.

"Chỉ còn duy nhất một cuốn, nó thuộc về giáo viên giao bài tập cho tụi mày đấy. Năm tao làm tao đã phải mượn cô ấy."

"Cô Yupin."

"Ờm." Anh ấy gật gật đầu. "Mai đến mà mượn cô ấy."

"Tại sao bây giờ anh mới chịu nói? Để em phải mệt mỏi như thế này." Fuse nói rồi gấp sách lại.

"Tao đã nói với mày là tao ghét mày." P'Vee trả lời với một gương mặt đầy khó chịu.

"Ôi ~ tao sẽ mượn nó vào thứ hai." Tôi nói.

"Em có mệt không?" P'Vee cúi xuống hỏi tôi. Tôi gật đầu. "Massage cho em nhé?" Không đợi câu trả lời của tôi, bàn tay ấm áp đã đặt lên vai tôi. P'Vee bắt đầu xoa bóp làm tôi cảm thấy thoải mái hơn.

"Ôi! Tao cũng bị đau lưng, Fuse."

"Mày có muốn tao dẫm mày không?" Fuse hỏi và chỉ vào chân mình.

"Sao mày…tao muốn như thế." Kamphan nói và chỉ vào tôi.

"Làm vợ tao đi." Fuse nói.

"Tao tưởng mày muốn có chồng?" Tôi quay sang hỏi nó. "Muốn một người đàn ông như Tossakan." Tôi nói lại những gì mà nó đã nói trước đây.

"Tao không phải tên Bar, mà phải tìm bao nhiêu năm mới có thể gặp một người như bác sĩ? Hay là mày nghĩ mày có thể tìm thấy?" Fuse hỏi lại tôi.

"Không…." Tôi đáp lại, rồi nghĩ về sự ngọt ngào của Tossara

"Em không cần phải gặp bác sĩ. Chỉ cần một kỹ sư đẹp trai chăm sóc em là đủ." Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm về phía P'Vee. Bàn tay đặt trên vai tôi đã rời đi để lại một khoảng trống lạnh lẽo, trái ngược hoàn toàn với đôi tai đang trở nên đỏ ửng của tôi.

"Thế này có ổn không?" Kamphan hỏi.

"Vậy…có được không?" Giọng nói lắp bắp của đàn anh làm tôi mỉm cười trong lòng.

"Có được không, Mark?" Fuse lại hỏi tiếp.

"Thôi…được rồi."

[Vee'AOV]

Tôi đang ngồi trên sân bóng mà tôi thường xuyên luyện tập, chỉ cười và cười. Tôi thật sự muốn hét lên rồi cười thật to nhưng mà tôi không muốn làm những người khác sợ. Nên tôi chỉ cúi đầu xuống và cười một mình.

Tôi không biết rằng Mark nói thế chỉ là để tránh khỏi sự phiền nhiễu hay là em ấy thật sự nghĩ vậy. Nhưng đối với tôi mà nói, những lời của em ấy luôn mang ý nghĩa. Cho dù em ấy nói như thế vì em ấy cảm thấy mệt mỏi hay những lời nói đó không có gì quan trọng thì tôi cũng vẫn luôn nghĩ đến.

Sau khi chỉ cách làm bài báo cáo cho ba đứa nhóc kia. Tôi đến đây để tuyển chọn những đàn em năm nhất sẽ tham gia vào câu lạc bộ của chúng tôi. Tôi là phó đội trưởng của câu lạc bộ bóng đá. Tôi phải ở đây ngày hôm nay là vì đội trưởng của chúng tôi không đến. Tôi ngồi và nhìn năm hai đang đá bóng trên sân. Chỉ có hai đội đang chơi trên khoảng sân mà tôi đã chỉ định cho chúng nó.

"Hey! Sao đến sớm thế mày?" Sat, là người chơi ở vị trí thủ môn khi tôi còn học năm nhất đến chào hỏi. Tôi quay lại gật đầu với nó cùng một vài thằng nhóc đang đi đằng sau nó.

"Xin chào, P'Vee."

"Ừ." Tôi đáp lại khi nghe thấy bọn nhóc chào.

"Mày không thèm đáp lại tao à? Thằng đẹp trai. Tao tưởng mày đang đi dỗ dành một đứa nhóc nên nghĩ mày không có thời gian." Sat ngồi xuống bên cạnh tôi và nói.

"À, thằng Nuea không đến. Thế nên tao phải đến." Tôi dịch sang một chút chừa chỗ cho nó ngồi.

"Còn đứa nhóc kia thì sao?" Sat mỉm cười, vỗ vỗ vai tôi.

"Đứa nhóc nào?"

"Chính là đứa nhóc năm nhất đó…." Nó nói và chỉ vào mấy thằng nhóc đang ở trên sân, kéo dài giọng của mình. "Đứa nhóc kia kìa…."

"Chết tiệt…" Tôi khẽ chửi thề khi nhìn thầy Mark đang đi về phía này cùng với nhóm bạn của mình. Trong số đó có một vài thằng nhóc ở trong câu lạc bộ của tôi, còn lại đều là người mới. Tôi cũng biết vòng tròn bạn bè của Mark rất rộng. Ngoài ra, Fuse và Kamphan còn có tính cách tốt nên không có gì lạ khi chúng nó quen biết nhiều người nhưng tôi không ngờ là còn quen với cả những thằng nhóc trong câu lạc bộ của tôi.

Tôi chia tay Mark vào lúc 4 giờ chiều, em ấy từ chối đi cùng tôi vì Kla gọi điện gọi em ấy đến câu lạc bộ bơi. Thằng nhóc đẹp trai Fuse vội vàng đuổi theo tôi và nói rằng nó sẽ đưa Mark đến hồ bơi. Thế nên tôi đã chấp nhận đề nghị của nó. Tôi định sau khi kết thúc việc ở đây tôi sẽ đến hồ bơi để đón em ấy nhưng sao em ấy lại xong nhanh vậy?

"Xin chào ạ." Chúng nó chắp tay chào tôi tỏ lòng kính trọng. Thằng Nine đi đến huých tôi một cái rồi chạy ra sân tìm bạn nó.

"Sao em bảo là em đi tập bơi?" Tôi hỏi, tôi không đề cập đến tên người trong câu hỏi nhưng tôi chắc chắn rằng người đó biết là tôi đang hỏi ai.

"P'Bar không ở đấy." Em ấy nhẹ nhàng đáp lại sau đó đi tìm chỗ ngồi. Hầu hết bạn bè của em ấy đều ngồi trên bãi cỏ chỉ có mỗi chúng tôi là ngồi ở ghế đá bên cạnh nhìn bọn họ.

"Ngồi đây đi." Tôi nói rồi dịch người sang chừa chỗ cho Mark ngồi. Em ấy liếc nhìn bạn mình rồi nhìn Sat đang ngồi cạnh tôi.

"P'….em biết là anh đang muốn ghi điểm với nó nhưng mà có vài chuyện vừa vừa phải phải thôi nhá." Kamphan nói rồi kéo tay Mark để em ấy ngồi xuống bên cạnh nó, Mark ngồi xuống đó cùng với một ánh mắt đầy bất mãn.

"Nói nhiều." Mark quay sang nói với bạn mình.

"Chuyện của bọn mày là thật đấy à?" Sat thì thầm với tôi. Tôi quay lại rồi nở một nụ cười đẹp trai nhìn nó, nó thì không nói nên lời.

"Sao?" Tôi hỏi lại.

"Chỉ là tao đọc ��ược mấy bài ở trên trang Dew Dely thôi." Sat thì thầm bên tai tôi.

"Thật sự rất ngớ ngẩn." Tôi bất mãn nhìn nó.

"Ồ….." Tôi làm một khuôn mặt khiêu khích nhìn nó mặc cho nó đang tỏ ra đầy khó hiểu.

"Chỉ đúng có chuyện tao với Mark đang nói chuyện cùng nhau, còn tất cả đều sai." Ý tôi chính là việc Mark là nguyên nhân khiến tôi chia tay với Ploy hay là tôi ngoại tình với Mark, chuyện ngớ ngẩn gì vậy.

"Có thật không? Thật à mày?" Sat hét lên và nhìn tôi.

"Ờ…ờ." Khi nhìn thấy bạn tôi như thế tôi cảm thấy rất là phiền và không biết trả lời nó. Gãi gãi cổ rồi quay đi để tránh khỏi ánh mắt của bạn mình. Nhưng mà khi tôi quay đi, ánh mắt của tôi lại chạm phải một ánh mắt của ai đó vẫn đang lặng lẽ nhìn tôi. Lúc đầu tôi không hiểu ánh mắt của Mark nhưng khi tôi nhìn Kamphan tôi đã hiểu.

Không biết là nên vui mừng vì em ấy đã ghen hay là nên lo lắng vì việc sẽ bị mất điểm trong mắt em ấy đây?

"Mark, mày nhìn thằng Nine và thằng Hin đi kia…nhìn tụi nó kìa." Kamphan nói, kéo sự chú ý của Mark sang hướng đó.

"Chuyện gì vậy? Tao làm sai gì à?" Sat hỏi khi quan sát phản ứng của tôi với Mark.

"Không có gì, chỉ là đứa nhóc của tao, rất khó chiều." Tôi không biết liệu tôi có quyền nói từ đó không nhưng tôi muốn nói thật to cho mọi người nghe thấy. Cả những người đang ở đây và những người đang ở trên sân.

"Oh…lần này mày không phản ứng gì nhỉ?" Kamphan hỏi Mark.

"Phản ứng cái gì?" Em ấy hỏi lại bạn mình.

"Ao…P'Vee nói là đứa nhóc của anh ấy." Kamphan nói.

"Anh ấy nói gì? Có tên tao trong đó đâu." Mark trả lời ngay lập tức. Câu trả lời của em ấy mang nhiều ý nghĩa nhưng trong trường hợp này nó lại mang theo hờn dỗi và điều này chứng tỏ em ấy đã quan tâm đến tôi hơn.

"Ố ồ! Có một vài từ không cần nói ra nhưng người ta cũng hiểu." Tôi đi qua, mỉm cười với em ấy, rồi khẽ nói. Sau đó tôi đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen mềm mại của em ấy.

Việc chọn thành viên của câu lạc bộ không có gì khó. Hầu hết mọi người đều chơi khá tốt. Nhưng mà khó ở chỗ quá nhiều người mà ai cũng muốn được chọn nên phải mất nhiều thời gian. Tôi thấy có một số đàn em đã có kĩ năng tốt sẵn rồi chỉ cần đào tạo là sẽ tốt hơn. Cũng có những đàn anh luôn tỏ ra tự cao tự đại, cảm thấy rằng họ đủ giỏi để được chọn. Nhưng ở câu lạc bộ của chúng tôi không quan tâm đến cấp bậc, cho dù là đàn anh thì cũng phải chấp nhận bị loại nếu đàn em làm tốt hơn.

Việc tuyển chọn kết thúc sau hai tiếng. Chúng nó quyết định tiếp tục ở lại chơi bóng thêm một chút. Nếu là lúc trước thì tôi sẽ đồng ý ở lại với chúng nó nhưng bây giờ tôi lại đang quay đầu lại nhìn về phía Mark đang ngồi…

Nhưng không hề thấy em ấy…..

"Còn không thèm đợi mình." Tôi lẩm bẩm rồi quay lại tìm một chiếc khăn để lau người nhưng tôi quen mang theo. Vì thế tôi cởi áo ra lau người sau đó vắt chiếc áo trên vai, lục lọi tìm điện thoại trong balo để gọi cho cái người tự nhiên chả nói chả rằng mà biến mất.

"Thấy body của mình đẹp nên phải cởi áo ra đúng không?" Tôi dừng việc tìm kiếm điện thoại lại, quay lại nhìn người phía sau. Mark đứng đó, trên tay cầm một chiếc túi của cửa hàng tiện lợi.

"Em đã đi đâu?"

"Tiễn Kamphan về." Ôi…đứa nhóc của tôi. Tôi thật sự muốn mắng cho cái đứa nhóc trắng bóc này một trận nhưng lại chỉ có thể thở dài.

"Anh đã nghĩ rằng em biến mất, tại sao em không nói với anh?"

"Em tưởng anh đang tập." Mark lặng lẽ trả lời rồi nhìn vào sân bóng.

"À…bọn nó sẽ ở đây chơi tiếp. Em có muốn về chưa?" Tôi hỏi Mark rồi ngồi xuống ghế đá.

"Liên quan gì đến em? Sao em phải về cùng với anh?" Em ấy đáp lại câu hỏi của tôi bằng những câu hỏi liên tiếp thế đấy. Câu hỏi khiến tôi ngước nhìn người trước mặt và mỉm cười.

"Không phải em quay lại để về cùng anh à?" Tôi nghiêng đầu. Trông em ấy thật dễ thương. Tôi nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng hỏi em ấy.

"Không…em đến…tìm Nine.��� Mark nói rồi dịch người một chút. Em ấy quay mặt nhìn ra sân bóng. Ngay cả khi như thế, tôi vẫn cảm thấy rằng em ấy đang ngại ngùng.

"Hử! Miệng em cũng cứng như tim em ý nhờ." Tôi nói rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay em ấy. Em ấy quay lại làm vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn đồng ý đi về phía tôi.

"Buông ra…." Em ấy rút cổ tay ra khỏi tay tôi.

"Tại sao?"

"Có nhiều người…" Tôi nhìn xung quanh một lượt khi nghe em ấy nói nhưng tôi cảm thấy những người đó không hề nhìn chúng tôi.

"Vậy về phòng rồi nắm được không?"

"P'Vee!" Em ấy gằn giọng gọi tên tôi nhưng tôi chỉ mỉm cười với em ấy. "Cầm lấy đi." Em ấy ném cái túi vừa mua vào lòng tôi. Tôi nhìn thấy một chiếc khăn cùng một chai nước lạnh trong túi.

"Nếu chai nước đập vào chỗ nào đó, em sẽ là người chịu thiệt đó, Mark." Tôi ngẩng đầu lên nhẹ nhàng đe doạ với người vừa ném chai nước kia. Nhưng mà người đáng yêu kia của tôi chỉ lườm tôi một chút thôi.

"Mua cho anh đấy." Câu trả lời của người đàn ông đang đứng khiến tôi ngừng quan tâm đến cái bộ phận quan trọng trên cơ thể kia. Ngay bây giờ tất cả những gì tôi tập chung vào chỉ là trái tim đang loạn nhịp của mình, tôi thật sự sợ mình sẽ bị nhồi máu cơ tim mà chết mất.

"Cảm ơn." Tôi nói cảm ơn rồi nở một nụ cười mà tôi nghĩ là đẹp trai nhất. Đứa nhóc đó cũng mỉm cười đáp lại, tôi muốn nói với em ấy là không cần phải cười nhiều như vậy, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại thì nhận ra em ấy chỉ cười với riêng tôi thôi.

"Mark! Có nước của tao không?" Tôi và Mark cùng quay lại khi nghe thấy giọng nói vang lên. Nine và Hin chạy đến, chống tay xuống đầu gối thở hổn hển.

"Nước? Nước gì?" Mark hỏi bạn mình.

"Tao đang hỏi mày là nước ngọt của tao đâu." Hin bực bội trả lời.

"À…chơi thể thao mà uống nước ngọt thì không tốt đâu? Chúng mày nên uống nước lọc đi." Mark nói rồi chỉ vào phích nước lọc mà chúng tôi đã chuẩn bị từ 5 giờ.

"Nhưng mà nó không lạnh, ít nhất cũng phải cho bọn tao ít nước lạnh." Nine nói với một vẻ mặt nhăn nhó.

"Đợi một lúc nữa hãy uống nước lạnh. Nếu không các cơ sẽ nhanh bị co, gây đau nhức." Mark nói.

"Nghe có thuyết phục không, Mark? Tại sao P'Vee có thể uống hả?" Thằng Hin hét lên rồi chỉ vào tôi, người đang uống nước lạnh mà Mark mua cho tôi. Tôi nhìn đàn em của mình, nhìn chai nước trong tay sau đó lại quay sang nhìn Mark, đứa nhóc cao lớn c��a tôi đang cắn cắn môi như thể đang cố tìm một lý do biện hộ cho mình.

"Vì tao là ngoại lệ." Tôi trả lời chúng nó thay cho Mark.

"Ngoại lệ cái gì hả P'?" Thằng Hin quay sang hỏi tôi.

"Tao đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ bảo tao có thể uống." Tôi nói xong, chúng nó chết lặng và dường như không tin vào lời tôi nói. "Mày không tin tao à? Tin tao đi, chồng của bạn tao là bác sĩ đấy."

"Thật à?" Hin quay sang hỏi Mark, Mark nhìn tôi rồi từ từ gật đầu.

"Ao…vì thế mà anh có thể uống cái này á?" Lại một thằng ngốc khác…tôi sẽ không nói gì nữa đâu. Chúng nó quay sang uống nước mà câu lạc bộ đã chuẩn bị. Hin và Nine uống nước xong, nói tạm biệt với tôi rồi lại chạy vào sân.

"Lương tâm của anh có cảm thấy đau không?" Mark thì thầm, rồi nhẹ nhàng lắc đầu nhìn bạn mình.

"Còn em thì sao? Có thấy đau không?" Tôi quay sang trêu chọc em ấy, em ấy quay lại lườm tôi.

"Không."

"Quên mua à, hay đây là của bọn nó, không phải của anh?" Tôi khua khua chai nước và hỏi.

"Đây là mua cho anh. Em quên mua cho bọn nó."

"Quên bọn nó nhưng không quên anh à?" Tôi nhướn mày hỏi em ấy.

"Có uống nữa không?" Em ấy hỏi lại, tôi mỉm cười nhìn em rồi lại cầm chai nước lên uống.

"Anh là người hạnh phúc nhất thế giới rồi." Tôi đứng dậy, bước đến khẽ thì thầm bên tai em ấy. Sau đó lùi lại và mỉm cười ngọt ngào nhìn em ấy còn em ấy thì cứ đứng đó như vậy.

"…Mẹ anh nữa." Đó là tất cả những gì em ấy nói trước khi xoay người bỏ đi.

Tôi ngồi trong giờ, mắt thì nhìn vào bài giảng viên đang giảng nhưng tôi chả hiểu cái gì. Như bạn đã biết đấy, gần đây tôi thật sự không hề tập trung vào việc học, tôi tập trung vào ai đó nhiều hơn. Cho đến ngày hôm nay, nó dường như đã thành thói quen của tôi rồi.

"Đáp án câu này là gì? Vivis? Câu này trả lời thế nào?" Tôi cố gắng nhìn xung quanh để giao tiếp ánh mắt với bạn của mình nhưng việc này thật sự rất khó khăn vì cô giáo xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi.

"Dạ…"

"Lúc học thì phải chú ý vào mà học. Đừng có mà chơi điện thoại nữa." Giáo viên chậm rãi nói rồi nhìn xuống bàn tôi, nơi có một chiếc điện thoại màu đen đang được đặt ở đó

"….Vâng ạ." Tôi ngu ngốc mỉm cười và đáp lại giảng viên. Cô ấy chỉ thở dài rồi nhìn tôi một cách chán chường trước khi quay lại phía trên mục giảng.

"Ở tận cuối lớp rồi mà vẫn bị chú ý." Thằng Bar cúi xuống thì thầm với tôi.

"Ờ nhằm vào thằng Vee chắc luôn." Kla ngồi phía trước tôi thì thầm.

"Ê…đang nói gì vui thế?" Yiwa quay lại nói với tôi.

"Ờ thì…."

"Còn định lôi kéo bạn bè nói chuyện trong giờ nữa à? Khun Vivis!" Tôi vẫn còn chưa trả lời Yiwa thì giáo viên đã hét lên. Tôi định nói với bạn tôi là đợi giáo viên giảng xong bài đã. Nhưng bây giờ tôi thật sự muốn nói với giáo viên là bạn tôi mới là người nói chuyện chứ không phải tôi.

Lớp học hôm nay kết thúc trong sự hỗn loạn. Giáo viên cứ liên tục để ý tôi và gọi tôi trả lời. Tin nhắn Line mà tôi quan tâm đã bị gác lại từ lâu vì tôi phải tập trung vào những gì giáo viên dạy để còn trả lời. Tôi thật sự muốn biết người đang trò chuyện với tôi có giận không bởi vì em ấy không trả lời tôi. Tôi có chút buồn.

Rrrr~

Tôi lập tức dừng lại mặc dù tôi đang đứng ở trước cửa, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn nhưng tôi lại thất vọng ngay lập tức, vì người gửi tin nhắn là anh trai tôi. Nó bảo nó sẽ về nhà muộn. Tôi gửi qua một nhãn dán coi như đã biết rồi đút điện thoại vào túi.

"Nghiện điện thoại như thể người đang yêu ấy." Thằng Pound dừng lại bên cạnh tôi, mỉm cười nói.

"Trong giờ học cứ 5 giây lại thấy cười. Giờ làm cái mặt này chắc là chồng không trả lời rồi đúng không?" Phean hỏi, cố khiễng chân lên để ghé sát mặt vào tôi.

"Chồng cái gì? Tránh ra đi." Tôi nói rồi tránh khỏi chúng nó.

"Không phải chồng thì là vợ rồi." Pound đi theo tôi và nói. Nhưng tôi không có hứng thú với việc quay lại cãi nhau với nó.

"Không phải vợ đâu, là Mark." Bar nói, chúng nó đều d���ng lại, bao gồm cả tôi.

"Cái gì? Chuyện gì đấy?" Yiwa bước đến bên cạnh tôi và hỏi.

"Ao…thật à?" Phean cũng đi đến đứng ở bên còn lại hỏi tôi. Hai cô gái đang dùng ánh mắt gây áp lực với tôi, những đứa còn lại cũng vậy.

"À….ờ…." Tôi gật đầu trả lời chúng nó. Sau đấy thì chúng nó nhìn tôi với một ánh mắt không thể nào tin được.

"Có thật không!"

"Sau bao nhiêu chuyện mày gây ra làm tổn thương trái tim của nhóc ấy trong một thời gian dài. Làm thế nào quay lại được đấy?" Pound hỏi sau khi Kla nói.

"Đây là việc của tao, ok?" Tôi nói, nhưng mặt tôi lại nóng lên. Nếu nói cách mà tôi làm lành với em ấy, sẽ thật sự rất khó để trả lời.

"Ao tao muốn biết…."

"Này có chắc không?" Tôi đẩy đầu của Phean ra rồi quay sang chỗ khác. Bây giờ tôi thật s�� rất ngại khi nói về chuyện này.

"Tao thật sự muốn biết chuyện này một cách nghiêm túc đấy." Pound nói. "Lúc đó tao còn thấy mày đứng khóc trước cửa phòng em nó mà."

"Ờ thì…chưa làm lành được. Mark chỉ đồng ý nói chuyện với tao thôi." Tôi gãi gãi cổ, trả lời chúng nó.

"Ố…người ta chỉ mới đồng ý nói chuyện với mày, mà mày đã cười như người điên thế này. Nếu người ta làm lành với mày thì mày phải tìm kim để khâu miệng à?" Yiwa nói rồi làm một biểu cảm chế nhạo giống hệt như lúc thằng Yu làm với tôi.

"Bọn mày để nó yên đi." Bar nói.

"Nè tao muốn biết lúc mày giận dỗi thì bác sĩ sẽ làm gì để dỗ mày." Kla bắt đầu chuyển hướng sang Bar.

"Làm lành giống như…." Bạn thân của tôi im lặng một lúc rồi từ từ ngước lên nhìn tôi. Tôi quay lại cư��i với nó ý là tôi đã hiểu ý nó. Cuối cùng mặt Bar từ trắng chuyển thành màu đỏ.

"Mày có làm lành giống như tao không?" Tôi cười hỏi.

"Sao tao biết được mày làm lành thế nào. Tao với Kla đến hồ bơi đây!" Nó tức giận dậm chân bỏ đi. Chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau cười.

"Mày có làm lành giống như cách mà bác sĩ làm lành với thằng Bar không?" Pound bước đến và thì thầm với tôi.

"Gì đấy?" Yiwa tò mò hỏi.

"Nó giống như những gì mà chúng ta đã thấy ngày hôm đó ấy." Pound nói, Yiwa dường như đang suy nghĩ, một lúc sau khuôn mặt xinh đẹp ngước lên nhìn tôi.

"Thật à?" Yiwa khẽ hỏi.

"Nó còn phụ thuộc vào những gì mà mày nghĩ. Tao phải đi đến sân bóng đã." Tôi nhanh chóng mở lời.

"Vee, mày đúng là thằng khốn nạn!" Người đàn ông tên Nuea đứng từ xa nói.

��Tao đã bảo rồi, tao nghiêm túc với người này." Tôi trả lời bạn mình.

"Mày nghiêm túc, còn em ấy thì sao…" Pound nói rồi chỉ về phía sau lưng tôi. Tôi quay lại nhìn thấy Mark đang đi cùng với nhóm bạn của mình. Nhưng người nhỏ nhỏ bên cạnh em ấy chính là người tên Nook kia.

Tôi chưa từng hỏi về mối quan hệ giữa Mark với người này đã đi đến đâu. Một phần là tôi vẫn chưa có quyền làm thế vì lúc đó tôi và em ấy vẫn còn đang xa nhau nhưng tôi thật sự muốn biết. Tâm trí của tôi vẫn còn chưa ra lệnh xem phải làm gì nhưng cơ thể tôi đã nghe theo trái tim rồi. Chân tôi bước đến chỗ em ấy. Người đàn ông cao lớn kia ngước lên nhìn tôi với một khuôn mặt bàng hoàng, không khác gì những người bạn.

"Anh có nhớ em không, P'?" Fuse mỉm cười chào hỏi tôi.

"Không, tao nhớ người khác." Tôi trả lời.

"Sao thế, mày cãi nhau với P'Vee à?" Người đàn ông nhỏ nhắn với vẻ ngoài dễ thương lên tiếng, tôi nhớ tên của nó là Neng.

"Tao có người để nhớ, nhưng không phải thằng Fuse." Tôi trả lời, quay lại nhìn vào người mà tôi nhớ. Mark dừng bước và bạn bè của em ấy cũng dừng lại. Đôi mắt phượng hẹp dài đó nhìn tôi nhưng mà tôi nhận ra là mình đang cau mày với em ấy.

Lần thứ hai em ấy quan tâm đến Nook hơn là tin nhắn Line của tôi.

"Nhớ em phải hông?" Kamphan hỏi.

"Có tự trọng chút đi….mắt anh ấy đang nhìn Mark." Wind quay lại nói.

"Nhưng mà bây giờ Mark không nhìn anh ấy." Thằng nhóc tên James cười nhếch mép.

"Không sao, em ấy không nhìn tao cũng được, tao không sao." Tôi trả lời.

"Nhưng em thì có đấy." Nook nói và nhìn tôi. "Em mới chỉ được cho phép nói chuyện thôi đúng chứ? Sao lại tiến triển đến mức này?" Nó quay sang hỏi Mark. Tôi thật sự thấy tổn thương sâu sắc. Nó quan trọng đến mức nào mà lại biết chuyện của tôi và Mark cơ chứ?

"Thế mày có quyền gì mà quan tâm đ��n chuyện này vậy?" Thằng Pound tiến đến hỏi. Tôi quay lại và thấy bạn mình đều đang đứng ở sau.

"Đàn em của em đã bị tổn thương và em không muốn nó phải đau thêm nữa." Nook nói.

"Tao sẽ không ngu đến mức làm tổn thương em ấy lần nữa." Tôi trả lời, nhìn vào mắt của Mark. Em ấy cũng chỉ đứng ở đó và nhìn tôi.

"Nhưng mà anh không nên vội vàng như vậy đúng không? P', anh nên dành nhiều thời gian hơn, từ từ tiến về phía bạn em chứ không phải đối mặt với bạn em bằng ánh mắt chiếm hữu thế này." Wind nói.

"Tao chỉ là…" Tôi thì thầm sau đó nhìn Mark, đứa nhóc đó chỉ nhìn tôi và không nói một lời. Em ấy cho tôi cơ hội để tôi có thể nói lên tình cảm của mình thông qua ánh mắt.

"Tốt hơn hết là nên từ từ. Bắt đầu từ con số một." James nói.

"Tao đã đếm số một từ thứ bảy rồi và hôm nay tao sẽ nhân với một trăm." Tôi trả lời, mấy thằng nhóc đó và cả mấy người bạn của tôi đều đang há hốc mồm.

"Mẹ nó…anh…." Mark khẽ nói, tức giận nhìn tôi.

"Anh nói thật đấy. Nếu cứ đếm một, hai, ba thì đến khi nào anh mới có thể đưa em quay lại? Em bảo anh đếm một, trong một trăm cũng có một mà, anh có phạm luật đâu." Tôi nói và chuyển sự chú ý của mình sang Mark

"Lại đây…" Em ấy kéo tôi đi, phớt lờ hết những người xung quanh. Mà tôi chỉ có thể cười như điên rồi ngơ ngác đi theo em ấy.

Mark kéo tôi đi đến chỗ chiếc xe máy của tôi. Tôi đậu nó ở khá xa toà nhà của khoa, điều đó có nghĩa là em ấy đã nắm tay tôi rất lâu. Em ấy quay lưng lại với chiếc xe và nhìn tôi đầy bực bội. Nhưng tay em ấy vẫn không buông tay tôi ra như thể em ấy đã quên. Mà bản thân tôi thì tất nhiên là không phản đối chuyện này rồi.

"Anh đang nói cái gì vậy?" Em ấy khẽ hỏi tôi.

"Anh nói thật. em ngại cái gì?" Tôi mỉm cười nói với em ấy.

"P'Vee!" Em ấy hét lên nhưng tôi vẫn cười.

"Thôi nào…đồng ý với anh đi. Mà em cũng đừng dây dưa với thằng nhóc tên Nook nữa." Tôi nói rồi tiến về phía em ấy. Mark lùi lại cho đến khi chạm vào xe của tôi, em ấy cúi xuống và nhìn tay của mình. Em ấy lập tức buông tay tôi ra như thể vừa mới chợt nhận ra em ấy đang nắm tay tôi nhưng điều đó không khiến cho tôi cảm thấy có cảm giác mình bị từ chối.

"Sao phải thế?" Em ấy quay lại, đầy nghi ngờ nhìn tôi.

"Anh đã nói với em rồi." Tôi đứng đó ngăn em ấy lại lùi lại tiếp.

"Rốt cuộc là đàn anh bị cái gì vậy?" Em khó chịu lên tiếng. Tôi mỉm cười khi nghe thấy câu hỏi ấy. Cúi xuống để gần em ấy hơn, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai mà tôi đã không thấy gần hai ngày, mỉm cười rồi khẽ thì thầm vào tai em ấy.

"Cho dù là đang phải dỗ dành thì cũng sẽ cảm thấy ghen."

[Mark'AOV]

Thời gian trôi qua thật nhanh cũng giống như mối quan hệ giữa hai chúng tôi lặng lẽ, từ từ phát triển. Tôi thích khoảng thời gian này, cả cảm xúc và tâm trạng của tôi lúc này nữa.

Đôi khi tôi bị P'Vee làm phiền, đôi khi tôi nhìn anh ấy không hài lòng và có đôi khi tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng khi nhìn anh ấy.

Công nhận là P'Vee cũng tốt, nhưng chỉ một chút thôi nhé. Những lời anh ấy nói hay những cử chỉ của anh ấy vào tuần trước tôi đều nhớ tất cả. Hôm nay tôi cứ nghĩ về khuôn mặt đẹp trai của anh ấy vì nó tốt hơn nhiều so với những gì mà giáo viên dạy chúng tôi. Nếu bạn bè của tôi mà biết chắc chắn chúng nó sẽ chửi tôi.

Nhưng bạn tôi cũng là những người ủng hộ tôi quay trở lại, bất kể là thân hay không nhưng chúng nó cũng tiếp thêm cho tôi động lực. Hiện tại mối quan hệ giữa tôi và P'Vee vẫn chưa có nhiều người biết. Tôi cũng vẫn giữ nguyên những gì mà tôi đã nói trước đây rằng tôi không muốn cho nhiều người biết. Tôi lo lắng cho cả chính mình và cả đàn anh nữa.

Tôi đá chân xuống nước và nhìn các đàn anh đang chơi đùa xung quanh trong lúc chờ đợi. Hôm qua P'Bar đã gọi điện và bảo tôi đến tập bơi. Lúc đầu anh ấy hỏi tôi rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng vấn đề giữa tôi và P'Vee. Tôi đã nói với anh ấy là tôi không có vấn đề gì với việc tập luyện. Lúc đầu tôi còn chưa hiểu lắm câu hỏi của P'Bar nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi, thật đúng là phát điên.

"Chỉ có mỗi một cái khăn thế này, che được lưng của em không?" Giọng nói trầm thấp đầy khó chịu của người bên cạnh khiến tôi rời mắt khỏi bể bơi và nhìn P'Vee. Người đang mang một khuôn mặt ủ rủ. Đây là lần thứ tám anh ấy hỏi cùng một vấn đề trong ngày hôm nay.

"Thế P' muốn em làm gì?" Tôi hỏi ngược lại anh ấy. Người đàn ông cao lớn đó tiến đến gần tôi mang theo cái vẻ mặt nũng nịu.

"Không biết, anh không muốn em mặc như thế."

"Thế em cởi ra nhá?"

"Thử xem!" Bảo tôi là thử nhưng mà tay lại giữ lấy chiếc khăn của tôi. Đôi mắt đen nháy sắc bén đó, trông có vẻ đáng sợ, nó có thể khiến cho mọi người sợ hãi nhưng chỉ làm tôi cảm thấy buồn cười.

"Em phải xuống bơi bây giờ." Tôi nói với P'Vee.

"Không có áo khoác à?" Anh ấy khẽ phàn nàn rồi quay lại nhìn tôi.

"Mặc áo khoác bơi rất khó với lại cũng sẽ bị ướt thôi." Tôi đáp lại.

"Chết tiệt…thật sự không thể mặc áo khoác à?"

"Anh có thấy những người khác mặc không? Tất nhiên là không."Tôi tự hỏi rồi tự mình trả lời.

"Chỉ là anh…ôi….chết tiệt."

"Mày đang làm cái quái gì thế?" P'Kla cầm đồng hồ bấm giờ đi đến.

"Tao thật sự muốn biết thằng Gun đã kiểm soát cảm xúc của mình thế nào mà có thể cho phép thằng Bar cởi áo rồi bơi qua bơi lại dưới nước như vậy." P'Vee nói về Tossakan và chỉ vào P'Bar đang bơi.

"Thằng nhóc đó yêu Bar nên Bar làm gì nó cũng đồng ý và ủng hộ, trai đẹp ạ." P'Kla mỉm cười đáp lại P'Vee.

"Không, nếu là tao, tao sẽ khong để bạn trai mình cởi áo cho bất cứ ai nhìn." P'Vee nói.

"Thế còn Mark thì sao, mày có chịu không?" Tôi quay lại nhìn P'Kla khi anh ấy nói xong rồi nhanh chóng quay đi. Khi tôi nghĩ về một từ dùng để định nghĩa mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi cảm thấy ngại ngùng và khuôn mặt tôi bắt đầu nóng lên. Mặc dù tôi và P'Vee vẫn chưa phải là một cặp nhưng tôi thật sự muốn biết câu trả lời của anh ấy.

"Có phải người yêu tao đâu." Câu trả lời của P'Vee khiến nhiệt độ trên mặt tôi hạ xuống.

"Không ghen à?"

"Ghen, ghen đến mức tao muốn móc hết mắt mấy đứa đang nhìn em ấy nhưng mà tao không thể làm điều đó."

"Tại sao?" P'Kla tiếp tục hỏi.

"Vẫn chưa phải là người yêu." P'Vee giận dữ nói rồi quay sang nhìn tôi. "Nếu tao mà nhiều quyền hơn bây giờ thì…"

"Thì sao?" Tôi hỏi, cố gắng kiểm soát giọng nói cũng như nét mặt của mình.

"Anh sẽ túm lấy em rồi trói em lại trong phòng. Nếu em muốn cởi, thì chỉ có thể cởi cho anh xem. Đừng có chơi với nước hãy chơi với anh nếu em muốn. Những người khác không có quyền nhìn." Mặt tôi lại nóng lên sau khi nghe anh ấy nói. Những lời này nghe có vẻ không nghiêm trọng gì nhưng nhìn vào mắt anh ấy tôi biết rằng đây không phải là một trò đùa.

"Nghiêm túc thật đấy, bạn của tao." P'Kla vỗ lưng P'Vee rồi nói.

"Tất nhiên rồi." P'Vee mỉm cười trả lời bạn anh ấy.

"Nhưng bây giờ mày phải để mọi người nhìn bo đề của em ấy ròi, bởi vì mày chưa phải bạn trai em ấy." P'Kla cười trêu chọc P'Vee.

"Mày…"

"Được rồi, Mark xuống đi, để anh bấm giờ." P'Kla nói, vẫy tay bảo tôi đi theo anh ấy.

"Vâng." Tôi đáp lại và đứng dậy. Nhìn ánh mắt của P'Vee, trong đó có chút không vui.

"Mày rốt cuộc làm sao mà lại nhìn em nó như thế?" P'Kla hỏi.

"Tao ghen." Lớn rồi mà cứ như trẻ con ý. Câu nói của anh ấy khiến rất nhiều người quay lại nhìn nhưng có vẻ như P'Vee và P'Kla không quan tâm.

"Đấy là việc của mày." P'Kla nói rồi dẫn tôi đi.

Tôi tập bơi hai tiếng. Thời gian này đủ để tôi rèn luyện kỹ năng của mình. P'Bar cho tôi về còn anh ấy ở lại tập thêm chút nữa. Nhưng tôi không biết về thì sẽ làm gì. Thế nên tôi ở lại nhìn xung quanh. P'Vee vẫn quanh quẩn ở đây và vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Đặc biệt là bây giờ khi anh ấy đang ở cạnh tôi.

"Sân bóng ở đây à P'?" Mấy đàn anh năm hai trêu chọc anh ấy, P'Vee nhướn mày và trả lời.

"Không, ở đây chỉ có trái tim của tao thôi."

"Buồn nôn." P'Kla nói.

"Giè thằng Kla…"

"Nếu không phải vì mặt mày đẹp trai thì tao đã nôn vào mặt mày rồi."

"Tao chỉ thấy có thằng Gun ở đây, mày định về cùng nó à?" Sau những lời trêu chọc của mọi người, P'Nai hỏi anh ấy. Nhưng P'Vee chỉ nhún vai rồi nhìn về phía tôi.

"Tóm lại mày và đàn em là thế nào?" P'Men, một đàn anh năm tư quay lại hỏi P'Vee.

"Như nào nhỉ? Như anh thấy đấy." Ánh mắt của P'Vee rời khỏi chỗ tôi, anh ấy quay sang trả lời đàn anh.

"Nói cho rõ ràng xem nào." P'Keng tiến đến gần chúng tôi và hỏi.

"Đây là cuộc sống của con người không phải một kỳ thi. Em có cần phải trả lời không?" P'Vee bực mình.

"Ao…cái thằng đẹp trai này." P'Keng làm một biểu cảm thật sự khoa trương. "Tất cả những thằng đẹp trai đều như thế này à? Thằng nhóc bác sĩ cũng thế."

"Áo đâu?" P'Vee hỏi tôi đang lau người. Tôi chỉ ngước mắt lên nhìn rồi chỉ vào phòng thay đồ khiến anh ấy thở dài.

"Trong túi." Tôi lặng lẽ trả lời.

"Mặc vào."

Anh ấy cởi áo khoác rồi đặt nó trên đùi tôi, giọng nói đã mang theo bất mãn rồi đấy. Tôi nhìn P'Vee một cái rồi mới nhìn xuống chiếc áo đang bắt vẻo trên chân tôi. Tôi phải mặc nó thật nhanh để anh ấy thôi tức giận, hơn nữa cũng giúp tôi đỡ lạnh hơn. Tôi cầm chiếc áo lên, ngay khi tôi chạm vào nó mùi hương của chủ nhân nó đã phảng phất quanh sống mũi của tôi.

"Này để ý đến tao nữa đi, tao không phải là không khí." P'Keng nói. P'Vee ngước lên nhìn anh ấy, còn tôi chỉ cúi xuống vì kh��ng biết phải làm gì.

"Anh rốt cuộc bị cái gì vậy?" P'Vee hỏi.

"Chỉ là mày…"

"Em làm sao?"

"Làm ơn đi, đừng có làm như cả thế giới chỉ có mình tụi mày." P'Keng nói rồi P'Vee nhìn anh ấy đầy khó chịu.

"Em làm thế à?"

"Trên thế giới này, không ai muốn làm người thừa." P'Kla nóng nảy nói với P'Vee.

"Chúng ta về đi." P'Vee đi đến nắm lấy tay tôi, tôi bối rối nhìn anh ấy không khác gì mấy người bạn đang há hốc mồm vì sốc của anh ấy ở phía sau.

"Thật đấy à?"

"Không phải mày không muốn thành người thừa à? Vậy để tao tạo ra không gian riêng của hai bọn tao." P'Vee mỉm cười đáp lại.

"P'Vee…." Tôi thấp giọng gọi P'Vee. Anh ấy quay lại nhướn mày nhìn tôi.

"Sao?" P'Vee hỏi.

"Đàn em ngại kìa." Lúc đầu tôi thậm chí không cảm thấy gì nhưng sau khi nghe P'Kla nói thì mặt tôi trở nên nóng bừng.

"Tao thấy lúc thằng Bar ngại trông dễ thương nhưng mà thằng nhóc này lúc ngại trông sexy thật đấy." P'Wen nói, nghiêng mặt ghé đến gần nhìn tôi.

"Của em, P'." P'Vee tiến đến chắn trước người tôi để ngăn cản P'Wen tiến tới.

"Nó ghen thật kìa."

"Còn đứng ra chắn nữa chứ."

"Hiểu cho nó đi, khó khăn lắm nó mới đi được đến bước này đấy."

"Ờ…" P'Vee dừng lại khi tôi kéo áo của anh ấy từ phía sau. Bây giờ nếu anh ấy vẫn tiếp tục nói chuyện thì người cảm thấy tồi tệ nhất chỉ có tôi thôi. P'Vee quay lại mặc dù anh ấy chưa nói hết câu. Đôi mắt sắc bén của anh ấy nhìn tôi như thể muốn hỏi có chuyện gì. Vì vậy tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại anh ấy.

"Về đi…"


next chapter
Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C22
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ