Cung Ngôn Thanh cảm thấy không phục chút nào, Tiểu Ngũ có cái gì chứ? Nó chỉ là một con khốn mà thôi!
Giọng nói của Cung Ngũ kéo tâm tư của Cung Ngôn Thanh trở lại. Cô ta quan sát Cung Ngũ từ trên xuống dưới, khẽ phát ra tiếng cười chế giễu: "Nghe nói bây giờ em đang làm thêm ở chỗ nào đó? Buổi chiều Bộ Sinh đến đón em?"
"Đúng, vậy thì sao?"
Cung Ngôn Thanh nhướng lông mày xinh đẹp, nói: "Không có gì. Chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, haha."
"Chị có gì thì cứ nói thẳng," Cung Ngũ mở miệng: "Chú Út nói đúng, vòng vo là ghét nhất. Chị nhất định là có lời gì đó muốn công kích tôi nên mới tới, nếu không thì chị dám đến kiếm chuyện sao? Tôi đánh chết chị!"
Cung Ngôn Thanh bị câu cuối cùng của cô chọc tức đến nghẹn họng, một hồi sau mới nói nên lời: "Em điên rồi à? Mở miệng khép miệng thì đòi đánh người, chỉ với sức của em sao? Em có giáo dục không?"