"Sở tổng là người tốt. Những chuyện trước kia đừng bận tâm nữa, sau này có cậu ấy, cháu cũng không phải lo lắng gì nữa rồi." Lưu tổng cười ha hả nói.
Thủy An Lạc khẽ cười đáp lại, không tỏ ra xa cách nhưng cũng không phải là thân mật.
***
Còn lúc này Phong Phong ở trường thì không được ung dung tự tại như bọn họ.
Phong Phong phải trông chừng cô nàng đang ôm bồn cầu nôn mửa sấp mặt kia. Anh ta khoanh hai tay trước ngực đứng bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn, nhìn cô như kiểu sắp nôn cả dạ dày ra ngoài.
Đáng đời!
Phong Phong thầm nghĩ, nhưng khi thấy cô nôn mửa đau đớn vẫn vươn tay vỗ vỗ lưng cho cô.
"Răng Mềm?" Phong Phong nhìn cô gái tựa vào bồn cầu không động đậy, không kìm được nhíu mày lại, "Răng Mềm?" Phong Phong thấy cô không có phản ứng gì bèn xốc cô đứng lên, "Em..."
Còn chưa dứt lời, cúi đầu đã nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Kiều Nhã Nguyễn.
Tận sâu trong tim như có thứ gì đó bị bóp chặt, đau đến mức hít thở không thông.