C31
Triệu Tú nhìn cái xác của Quân Hạo nằm bất động trên sàn, ánh mắt cậu ta lạnh băng, không chút cảm xúc. Cậu ta nhìn cả căn phòng đầy xác, loảng xoảng một tiếng, ném thanh kiếm xuống đất, tiếng kim loại rơi xuống vang vọng trong không gian chết lặng. Cậu ta nhìn sang bên cạnh, thấy một phòng giam có khung sắt chắc chắn, giam giữ Y Nguyệt ở bên trong. Ân Hoà với khuôn mặt tái nhợt cũng nằm bất tỉnh trong đó. Cái tên Ân Hoà đó! Bảo vào trong cứu Hoàng tỷ mà không hiểu sao cũng bị giam chung luôn rồi?!
Y Nguyệt, nửa tỉnh nửa mê, ngồi co ro trong góc phòng giam, cơ thể cô nhuốm đầy máu, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
Thấy Y Nguyệt, sắc mặt Triệu Tú bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn, cậu ta đi vào trong phòng giam, nhẹ nhàng ôm lấy Y Nguyệt.
Y Nguyệt nắm lấy cổ tay Triệu Tú, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng không thể thành tiếng. Đôi mắt cô nhắm nghiền, ánh mắt trống rỗng, như thể linh hồn đã thoát ra khỏi thể xác. Triệu Tú nhìn Y Nguyệt, thấy cả người cô bị đánh đập thương tổn nặng, quần áo tơi tả, máu me chảy be bét, trên vai còn bị đâm kim tên độc. Cậu ta run rẩy, miệng lẩm bẩm gọi "Hoàng tỷ.."
"Triệu Tú...đừng động.." Y Nguyệt nhắm chặt mắt lại, giọng nói khàn khàn, như tiếng thì thầm yếu ớt. Cô mệt mỏi quá, mắt không mở nổi nữa, đôi môi tái nhợt hằn lên vết cắn, rỉ máu. Cơ thể cô run rẩy, như thể sắp sụp đổ bất cứ lúc nào.
Triệu Tú cảm nhận cơ thể cô đang yếu ớt dần trở nên lạnh lẽo, cậu ta nhìn vào mũi tên độc đang ghim chặt trên vai cô, đang không biết có nên rút nó ra không. Sớm biết chuyện này sẽ xảy ra thì lúc còn ở Vương quốc Genesis cậu ta đã bám chặt cô không rời rồi thì đâu có thê thảm đến thế này.
"Hoàng tỷ.. sao người đầy máu vậy.." Triệu Tú nhìn máu trên người Y Nguyệt cứ trào ra, sợ hãi đến cực điểm. Giọng nói cậu ta run rẩy, như thể sắp khóc.
"Triệu Tú.." Y Nguyệt khẽ gọi, giọng nói yếu ớt như tiếng thì thầm. Cô cố gắng gọi tên cậu ta, như muốn nói gì đó
"Hoàng tỷ..ta..ta không cầm máu được.." Triệu Tú dùng tay chặn lại miệng vết thương ngăn không cho máu chảy, nhưng nó cứ cố tình lọt qua kẽ tay trào ra nhiều tí tách xuống mặt đất. Y phục của Y Nguyệt giờ đã nhiễm đỏ hết phân nửa, mặt cô trắng bệch bên môi không biết đã dính bao nhiêu huyết.
Cô rặn ra từng chữ khô khan, toàn thân đau như sắp vỡ ra.
"Ân Hoà..cũng đang bị... trúng tên độc...rất..nặng...."
Y Nguyệt nén cơn đau, nói ra từng chữ vô cùng khó khăn, hô hấp không ổn định được. Cậu ta nhìn Y Nguyệt, lòng đau như cắt, như thể trái tim mình bị bóp nghẹt.
Triệu Tú nhìn Y Nguyệt lúc này còn lo lắng cho người khác, mặt lại đầy lệ khí. Cậu ta thấy rõ sự lo lắng của cô dành cho Ân Hoà, nhưng bản thân cô cũng đang chịu đựng nỗi đau khôn tả. Cậu ta muốn làm gì đó, muốn giúp cô, nhưng cơ thể cậu run rẩy, không thể làm gì hơn ngoài việc ôm chặt cô vào lòng. Cậu ta nhẹ nhàng bế Y Nguyệt lên, mặc kệ Ân Hoà vẫn nằm bất tỉnh trong phòng giam.
Vừa ra khỏi cửa, Triệu Tú bắt gặp Kỳ Anh đang đứng ở ngoài. Kỳ Anh bị Quân Hạo đánh máu me đầy người, giờ mới chịu ló mặt ra xuất hiện. Cậu nhìn thấy Y Nguyệt trên tay Triệu Tú, mặt mày đã tái mét.
"Hoàng tỷ sao mà đến ra nông nỗi như vậy.." Giọng Kỳ Anh run rẩy, cậu không thể tin được rằng Y Nguyệt lại bị thương tổn nặng nề như vậy.
"Là tại ta.. đến muộn" Triệu Tú thấp giọng nén nghẹn, trong lòng chứa nỗi bi thương khó nói, nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt vẫn một mực âm lãnh không biến sắc.
Kỳ Anh có một chút bất đắc dĩ nhìn Triệu Tú, lắc đầu thở dài.
"Mũi tên này là sao đây? Sao không rút ra cho Hoàng tỷ?" Kỳ Anh lo lắng hỏi, ánh mắt cậu ta chằm chằm vào mũi tên độc đang ghim trên vai Y Nguyệt.
Triệu Tú lúc này mặt mày mới đổi sắc, trở nên đen thui: "Là mũi tên độc, rút ra thì máu sẽ chảy ra nhiều hơn." Cậu ta không muốn cho Kỳ Anh biết sự thật rằng cậu ta đã thử rút mũi tên ra nhưng máu chảy quá nhiều, cậu ta sợ rằng nếu tiếp tục rút ra thì sẽ khiến Y Nguyệt chết ngay tại chỗ.
Kỳ Anh đỡ trán: "Mũi tên độc?? Nguy rồi!! Phải gọi thái y đến giải độc ngay, mà..Ân Hoà đâu?" Cậu ta lo lắng hỏi, giọng nói cậu ta run rẩy.
Triệu Tú thở dài: "Vẫn còn trong kia."
Kỳ Anh ngớ người ra, vội chạy vào trong nhà xem. Cậu ta vừa bước vào trong nhà lao, trấn kinh đến mức không thể nói nên lời.
Bên trong là một cảnh tượng dã man đến không muốn nhìn. Máu me nhuộm đỏ mọi thứ, không khí nặng mùi sắt tanh và sự chết chóc.
Kỳ Anh nhìn cả phòng thấy xác Quân Hạo, Phong Đình, Mai Lan, cậu ta sửng sốt một lúc lâu. Cậu ta không thể tin được rằng tất cả đều đã chết.
"Chết hết rồi à?" Kỳ Anh lẩm bẩm, giọng nói cậu ta run rẩy. "Đơn giản như vậy?? Không phải Quân Hạo rất khó đánh sao? Quân Hạo còn luôn miệng nói Phong Đình rõ ràng so với hắn còn mạnh hơn nhiều!!"
Cậu tự hỏi Triệu Tú đã làm thế nào mà có thể giết chết tất cả họ một cách dễ dàng như vậy.
Kỳ Anh nhìn kĩ lại, Triệu Tú mặc dù vẻ ngoài vẫn trấn tĩnh nhưng có vẻ bị thương tích cũng không ít. Cậu ta nhận thấy sự mệt mỏi và nỗi đau ẩn giấu trong ánh mắt Triệu Tú
Kỳ Anh ngước nhìn thấy góc phòng giam Ân Hoà đang nằm trong đó hôn mê trông cũng vô cùng thê thảm, bèn chạy vào đỡ dậy dìu ra ngoài.
Phía bên ngoài cuối cùng lính viện trợ Labyrinth cũng đến đón họ về Hoàng cung.