ดาวน์โหลดแอป
98.87% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 350: Chương 350: Tất cả các ngươi có ba ngày thời gian...

บท 350: Chương 350: Tất cả các ngươi có ba ngày thời gian...

Chương 350: Tất cả các ngươi có ba ngày thời gian...

"Chàng nói gì cơ?

Chàng muốn thiếp dẫn đệ tử môn phái đến Thập Vạn Đại Sơn để cứu nha đầu kia sao?!!"

Lữ Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu đáp.

"Nếu thế thì có hai vấn đề cần phải giải quyết!"

Lữ Linh Nhi nhíu mày.

"Thứ nhất, thực lực của môn phái hiện tại là không đủ!

Chàng nên nhớ ả hồ ly đó cũng là một Đại Đế, dưới trướng ả là cả ngàn vạn yêu nhân của Thập Vạn Đại Sơn!

Dùng sức của một môn phái chỉ vài ngàn người mà muốn đối đầu với ngàn vạn yêu nhân là điều không thể!

Khác nào lấy trứng chọi đá?!!"

"Ngàn vạn yêu nhân?

Linh Nhi tỷ, yêu nhân ở Thập Vạn Đại Sơn lại nhiều đến như vậy sao?"

Mộc Phiến La thắc mắc.

"Muội trước đây từng là Tà chủ ở Yêu giới, cũng chưa từng nghe nói đến có giới vực lại có số lượng yêu nhân nhiều đến như vậy..."

Haiz...

Lữ Linh Nhi thở dài một cái.

"Thập Vạn Đại Sơn vốn chưa phải là một giới vực, nó chỉ là một không gian tách biệt với Tam giới do Tuyết Ly Đế tạo ra, và nơi đó không được trật tự của Tam giới công nhận.

Vì thế mà chuyện về Thập Vạn Đại Sơn vốn rất ít người biết đến...

Ta cũng chỉ là biết đôi chút về nơi đó mà thôi..."

Lữ Linh Nhi giải thích.

"Hồ tộc trước kia cũng thuộc về Yêu giới, bọn hắn với tính khí kiêu ngạo muốn làm chủ Yêu giới, muốn thâu tóm tất cả.

Nhưng Tuyết Ly Đế với tham vọng của ả, chỉ Yêu giới là chưa đủ, vì thế mà ả tạo ra cả một không gian gần giống một giới vực và tự mình cai trị nơi đó..."

Vương Nhất Tự tiếp lời.

"Ả hồ ly đó lôi kéo chúng yêu nhân về dưới trướng của ả, theo như thông tin ta được biết thì Thập Vạn Đại Sơn trùng trùng điệp điệp là những ngọn núi cao xen lẫn rừng rậm um tùm, và, mỗi ngọn núi là lãnh thổ của một Yêu Thánh, dưới trướng có đến vài trăm yêu nhân..."

Lữ Linh Nhi giải thích nốt.

Đám người xung quanh gương mặt bỗng hiện lên ngưng trọng khi nghe Vương Nhất Tự và Lữ Linh Nhi miêu tả về Thập Vạn Đại Sơn.

"Nhưng mà... muội có một thắc mắc..."

Hoa Vi Nghi rụt rè lên tiếng.

"Việc tạo ra được một không gian ngăn cách khỏi Tam giới là một việc cực kỳ khó, nhưng mà việc duy trì cho không gian đó tồn tại lại càng khó hơn gấp bội...

Tuyết Ly Đế phải là thực lực như thế nào mới có thể làm được điều đó...?"

"Chuyện này..."

Lữ Linh Nhi ngập ngừng.

"Không!"

Vương Nhất Tự liền đáp lại câu hỏi của Hoa Vi Nghi.

"Tuyết Ly Đế, ả không thể làm được chuyện đó!

Ngay cả ta khi ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể làm được!"

"Vậy có nghĩa là...?"

Hoa Vi Nghi ấp úng.

"Nghĩa là Tuyết Ly Đế mượn sức mạnh của kẻ khác để thực hiện chuyện đó!

Một kẻ mà thực lực còn vượt qua cả phu quân khi ở thời kỳ đỉnh cao..."

Trương Tố Tố suy đoán.

"Còn có tồn tại mạnh hơn cả chưởng môn sao?"

Long Hân Di khoé miệng hơi giật, hỏi.

"Nhân ngoại hữu nhân!

Dù chỉ là suy đoán nhưng cũng không thể bỏ qua trường hợp được..."

Vương Nhất Tự chậm rãi nói.

"Nhưng mà...

Nếu như quả thực Thập Vạn Đại Sơn thực lực hùng hậu như thế...với tính khí cao ngạo và tham vọng rất lớn của Tuyết Ly Đế, liệu ả ta có đang toan tính xâm lược cả Tam giới giống như Ma Tổ khi xưa hay không?"

Hạ Bác ôn tồn lên tiếng.

"Sẽ không!"

Lữ Linh Nhi lạnh lùng đáp.

"Kiếm Đế...tại sao người lại chắc chắn như vậy?"

Hạ Bác ngạc nhiên hỏi.

"Nếu như ả có ý đồ xâm chiếm Tam giới thì ả đã thực hiện nó ngay sau cuộc chiến với Ma Tổ!

Sau khi cuộc chiến đó kết thúc, cả Tam giới đã phải chịu tổn thất rất nặng nề, ngay cả kẻ mạnh nhất là Viêm Ân Đế cũng được xem như là đã chết, đó là cơ hội không thể nào bỏ qua nếu như ả ta muốn thâu tóm cả Tam giới, nhưng ả vẫn không có chút động tĩnh nào..."

Lữ Linh Nhi giải thích.

"Ra là vậy..."

Hạ Bác gật đầu thông suốt.

"Trở lại vấn đề của chúng ta đi!"

Lữ Linh Nhi nhìn về phía Vương Nhất Tự nghiêm túc hỏi.

"Chàng có kế hoạch gì rồi đúng không?"

"Kế hoạch?

Nàng là muốn hỏi đến kế hoạch nào?"

Vương Nhất Tự giả đò ngốc trệ hỏi ngược lại Lữ Linh Nhi.

Đám người khoé miệng giật giật nhìn Vương Nhất Tự, trong lòng gào thét lên.

'Đã là lúc nào rồi mà phu quân, chưởng môn, còn đùa được nữa chứ?!!'

"Thì là kế hoạch tiến đánh Thập Vạn Đại Sơn chứ còn kế hoạch nào nữa?!!

Chàng ắt hẳn đã nghĩ ra cách gì đó nên mới tự tin để nghênh chiến với Tuyết Ly Đế, thiếp nói có đúng không?"

Lữ Linh Nhi nhíu mày.

Vương Nhất Tự không vội đáp lời Lữ Linh Nhi, hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó mới từ tốn nói.

"Đúng là ta có kế hoạch!

Nhưng mà ta đâu có nói rằng tất cả người ở Thương Sơn phái đều phải đến Thập Vạn Đại Sơn đâu?

Ta chỉ nói rằng muốn nàng dẫn đệ tử đi cứu Thiên Cầm mà thôi!"

"Vậy thì có gì khác nhau đâu chứ?"

"Khác chứ!"

Vương Nhất Tự giơ ngón trỏ lên, đáp.

"Chỉ cần nàng, Nghi Nghi, Long đường chủ, và hai đệ tử nữa cùng đi là được!

Không cần phải cả ngàn người cùng đi làm gì cả!"

"Năm...năm người...?"

Hoa Vi Nghi gương mặt có chút lo lắng ngập ngừng hỏi.

"Đúng vậy!

Chỉ cần năm người là được!"

Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, sau đó lại nói.

"Ta vốn biết Thập Vạn Đại Sơn người đông thế mạnh, nếu như chọn cách đối đầu trực tiếp thì sẽ là hạ sách!

Cả môn phái cùng đi, cùng đối đầu với cả ngàn vạn yêu nhân thì chẳng khác nào đi vào chỗ chết!

Mục tiêu của chúng ta là cứu Thiên Cầm, không nhất thiết phải đánh nhau với bọn chúng làm gì cả.

Càng ít người tham gia thì kế hoạch giải cứu sẽ càng thuận lợi..."

"Vậy ra ý của chàng muốn nói chính là chúng ta lén lút đi đến Thập Vạn Đại Sơn cứu người, thần không biết quỷ không hay..."

"Đúng, ý ta chính là như vậy!"

"Ừm... đây vốn không phải phong cách thường nhật của thiếp...

Nhưng vì đại cục thì thiếp sẽ làm vậy!"

Lữ Linh Nhi gật đầu hiểu ý.

"Nhưng mà, vẫn còn một vấn đề!

Chàng có biết lối vào Thập Vạn Đại Sơn hay không?"

"Linh Nhi tỷ, đám đệ tử bọn hắn chạm mặt với yêu hồ ở U Linh cốc, thiết nghĩ lối vào Thập Vạn Đại Sơn cũng ở nơi đó..."

Trương Tố Tố thay Vương Nhất Tự đáp lại câu hỏi của Lữ Linh Nhi.

"Ừm...

Tố Tố nói không sai!

Lối vào Thập Vạn Đại Sơn chắc chắn là ở U Linh cốc!"

Vương Nhất Tự gật đầu đồng thuận với Trương Tố Tố.

"Thương Sơn phái ta có Nghi Nghi là một trận pháp sư am hiểu về dịch chuyển trận pháp, chỉ cần nơi đó có vết tích trận pháp, thì ta tin nàng ấy có thể dựa vào đó mà mở ra cổng dịch chuyển!"

Vương Nhất Tự vừa nói vừa nhìn qua Hoa Vi Nghi.

Hoa Vi Nghi rụt rè, nhỏ giọng nói.

"Thiếp... thiếp sẽ cố gắng..."

"Nhưng mà chúng ta cũng không cần thiết phải đến U Linh cốc để mà tìm kiếm trận pháp dịch chuyển làm gì cho nhọc công..."

"Ý chàng là sao?"

Trương Tố Tố ngốc trệ hỏi.

"Ta biết rõ tính cách của ả hồ ly kia!

Nếu như ả ta biết rằng ta vẫn còn sống và đang ở Nhân giới thì chắc chắn ả sẽ cho người đến đây để mà thăm dò a!

Chúng ta chỉ việc ngồi đây và đợi bọn chúng tự tìm đến sau đó dẫn đường cho chúng ta đến Thập Vạn Đại Sơn mà thôi!"

Vương Nhất Tự tự tin nói.

"Chàng chắc chắn như thế sao?"

Lữ Linh Nhi nhíu mày hỏi.

"Chắc chắn!"

Vương Nhất Tự gật đầu đáp.

"Vậy thì từ bây giờ, cũng nên huấn luyện đám đệ tử một cách nghiêm túc để chuẩn bị cho những gì sắp tới!"

Đám người gật đầu đồng ý với lời nói của Lữ Linh Nhi.

"Thiên Tuyết, triệu tập tất cả đệ tử đến Diễn võ tràng, bản tọa có chuyện cần thông báo!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho Triệu Thiên Tuyết.

"Đệ tử tuân lệnh!"

Triệu Thiên Tuyết liền sốt sắng đứng lên đáp lại Vương Nhất Tự sau đó tức tốc đi nhanh ra khỏi đại điện.

Đợi Triệu Thiên Tuyết đi khỏi, Vương Nhất Tự quay sang Lữ Linh Nhi chậm rãi nói.

"Ta sẽ miêu tả thật vắn tắt về cách tu luyện của đám đệ tử từ trước đến nay cho nàng..."

"Ừm..."

Lữ Linh Nhi gật đầu.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, mấy ngàn đệ tử đã tập trung ở Diễn võ tràng xếp hàng ngay ngắn chờ đợi, đứng ở hàng đầu phía trước đám đệ tử là Tứ đại hộ pháp.

Vương Nhất Tự sau đó cùng các nương tử, Hạ Bác, Long Hân Di, Trác Hồng Quân, còn có Akami, Sakura và Lee MinYin chậm rãi đi ra khỏi đại điện.

Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn một lượt đám đệ tử bên dưới, hắn sau đó gằn giọng nói lớn.

"Lục Thiên Cầm, tam sư tỷ của các ngươi, lịch luyện ở U Linh cốc lại bị yêu hồ bắt đi mất, các ngươi hẳn là đã biết rõ chuyện này!

Thiên kiêu nhất tộc Vạn cổ hồ ở Thập Vạn Đại Sơn là do Tuyết Ly Đế, một trong Thập Đại Đế, đứng đầu.

Ả ta chính là kẻ mạnh thứ hai trong Thập Đế, và ả có một mối thù khắc cốt ghi tâm với bản tọa!

Sẽ sớm thôi, Tuyết Ly Đế sẽ đánh đến Thương Sơn phái ta, và để chuẩn bị cho cuộc chiến này, bản tọa sẽ bế quan một thời gian!"

Vương Nhất Tự ngưng lại một chút quan sát thái độ của đám đệ tử.

Trừ Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Trương Tấn, Lan Nhi, Kiều nhi cùng với Ám Bộ đường đứng đầu là Tiểu Kha, Cốt Độc, thì mấy ngàn đệ tử khác đều hiển hiện lên hoang mang trên gương mặt.

Có khá nhiều tiếng xì xầm, bán tán bắt đầu xuất hiện lẫn trong đám đệ tử, nhưng tất cả liền lập tức im lặng khi Vương Nhất Tự nói tiếp.

"Trong lúc bản tọa bế quan, người sẽ thay bản tọa chấp chưởng vị trí chưởng môn chính là nàng, Băng Kiếm Chi Đế!"

Vương Nhất Tự phất tay sang phía Lữ Linh Nhi giới thiệu.

Ánh mắt đám đệ tử liền đổ dồn về phía Lữ Linh Nhi.

"Chàng để đó cho thiếp!"

Lữ Linh Nhi tiến lên một bước, ngang hàng với Vương Nhất Tự, nói.

Nàng sau đó nhìn xuống đám đệ tử nói lớn.

"Sẽ có một cuộc chiến lớn xảy đến, và kẻ địch của chúng ta là một Đại Đế, trận chiến này muốn tránh cũng không được!

Nhưng mà, thực lực của các ngươi hiện tại quá yếu, đừng nói Tuyết Ly Đế, mà đến ngay cả đám yêu nhân của Thập Vạn Đại Sơn thì các ngươi cũng không có cơ hội mà chống lại!

Vì thế, ngay bây giờ, ta sẽ cho các ngươi cơ hội."

Gương mặt Lữ Linh Nhi bỗng chốc trở nên lạnh lùng và nghiêm túc.

"Đây là cuộc chiến một mất một còn, nếu như trong đám các ngươi có kẻ sợ chết, tham sanh quý tử thì ngay bây giờ các ngươi có thể lựa chọn rời khỏi Thương Sơn phái ngay lập tức!

Ta sẽ không ép buộc bất cứ ai!"

Lữ Linh Nhi ngừng lại, ánh mắt quan sát chúng đệ tử bên dưới chờ đợi sự hoang mang, chờ đợi có kẻ lên tiếng rút lui.

Nhưng mà không!

Không một giọng nói nào cất lên.

Từ đệ tử nội môn cho đến đệ tử ngoại môn, kể cả đệ tử quan môn, tất cả đều im lặng, gương mặt hiện lên kiên quyết, ánh mắt cả thảy đầy quyết tâm đều ngước lên nhìn về phía Lữ Linh Nhi như muốn nói với nàng rằng, đệ tử không sợ, chỉ là một đám hồ ly thôi mà, có gì phải sợ kia chứ?!!

Lữ Linh Nhi, nàng khá bất ngờ về tình huống này, những tưởng sẽ có kẻ nào đó trong đám đệ tử khi nghe đến phải đánh nhau với một Đại Đế sẽ rút lui vì sợ chết, nhưng không có kẻ nào như thế ở Thương Sơn phái.

Đây không phải những đệ tử mà một môn phái bình thường có thể đào tạo ra được.

Cũng không phải là đám đệ tử bọn hắn không sợ chết.

Chết thì ai mà không sợ cơ chứ?

Bọn hắn sợ, rất sợ là đằng khác!

Bọn hắn tự tin như vậy, quyết tâm như vậy là vì sau lưng bọn hắn còn có chưởng môn của bọn hắn, là Viêm Ân Đế, người mạnh nhất trong Thập Đại Đế, bây giờ lại còn có thêm Băng Kiếm Chi Đế gia nhập vào môn phái, chỗ dựa vững chắc như vậy thì đừng nói là Thập Vạn Đại Sơn, cho dù có là Vạn Vạn Đại Sơn thì bọn hắn cũng chẳng sợ!

Lữ Linh Nhi trong ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng, sau đó nàng dõng dạc nói tiếp.

"Nếu như tất cả các ngươi đã lựa chọn ở lại môn phái để đối đầu với Tuyết Ly Đế thì ngay từ bây giờ ta sẽ thay đổi cách thức cũng như thời gian tu luyện của tất cả các ngươi để các ngươi mau chóng mạnh lên thật nhanh trong thời gian ngắn nhất có thể!"

Nàng ngưng lại một nhịp, hai chân mày khẽ nhíu lại.

"Các ngươi, từ trước đến giờ phần lớn tu vi cảnh giới tăng lên đều là nhờ vào đan dược của chưởng môn các ngươi, thực lực cũng như sức mạnh của các ngươi gần như là rất thấp, khả năng thực chiến cũng gần như bằng không, vì thế, bắt đầu từ ngay lúc này, mỗi ngày các ngươi chỉ được nghỉ ngơi và ăn uống đúng hai canh giờ, thời gian còn lại, năm canh giờ sẽ tập trung luyện tập ở khu vực dãy phòng huấn luyện, năm canh giờ sẽ tiến vào Cửu Môn Địa Ngục tháp!

Ở Cửu Môn Địa Ngục tháp, Mộc trưởng lão, Hạ đường chủ, Long đường chủ, Trác phó đường chủ sẽ túc trực ở đó, thay phiên nhau cùng leo tháp với các ngươi!

Nhưng bọn họ sẽ không giúp các ngươi, mà sẽ chỉ quan sát và hướng dẫn cho các ngươi, tự thân các ngươi phải là người giết boss và leo tháp, đây cũng là cách để rèn luyện kỹ năng thực chiến!"

Lữ Linh Nhi giơ ba ngón tay lên tiếp tục nói.

"Nếu sau ba ngày, tên nào chưa đạt đến Võ Vương đỉnh phong thì ta sẽ bắt tên đó ra mà luyện kiếm!

Đã rõ cả chưa?!"

Mấy ngàn đệ tử nghe đến đây thì gương mặt hiển hiện lên đặc sắc, khoé miệng giật giật liên hồi, trong lòng gào thét lên.

'Ba ngày?

Trong ba ngày phải đạt đến Võ Vương đỉnh phong?!!

Cái này làm sao có thể cơ chứ?!!'

Vương Nhất Tự sau khi nghe Lữ Linh Nhi nói thì không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào trên gương mặt, hắn ngầm đồng thuận với cách thức tu luyện mà nương tử hắn áp đặt lên đám đệ tử.

"Linh Nhi tỷ...ba ngày... liệu có ngắn quá không...?

Để đạt đến Võ Vương đỉnh phong thì...có hơi quá sức..."

Trương Tố Tố bước đến gần, nói nhỏ với Lữ Linh Nhi.

"Không quá sức!

Nếu bọn chúng cố gắng thì sẽ làm được!"

Lữ Linh Nhi lắc đầu đáp lời Trương Tố Tố.

'Cố gắng kiểu gì mới được chứ?!!'

'Là Võ Vương đỉnh phong đó sư nương!!

Ba ngày làm sao mà có thể?!!'

'Ta bây giờ lựa chọn lại có còn kịp không vậy?!!'

Đám đệ tử hoang mang, trong lòng gào thét lên.

Bang!

Lữ Linh Nhi lúc này bất chợt cắm thanh lam kiếm của nàng xuống nền đá, hàn băng khí tức lạnh buốt cũng lan tỏa ra khắp diễn võ tràng mang theo bàng bạc là khí tức khủng bố của một Đại Đế, nàng thanh âm trầm lại nhưng vang vọng.

"Tất cả các ngươi đã nghe rõ rồi chứ?!!"

"ĐÃ RÕ, THƯA SƯ NƯƠNG!!!"

Cả ngàn đệ tử cảm thấy lành lạnh sóng lưng, lập tức đồng thanh hô lớn.

"Vậy thì lập tức tản ra đi tu luyện cho ta, không được trển mãng!"

"VÂNG, THƯA SƯ NƯƠNG!!"

Cả ngàn đệ tử sau đó hối hả lập tức tản ra, kẻ thì chạy ngay đến gian phòng huấn luyện, kẻ thì phi thẳng đến Cửu Môn Địa Ngục tháp, tất cả đều là tranh thủ từng giây từng phút.

Chẳng có ai muốn biến thành cái bia sống để cho Lữ Linh Nhi luyện kiếm cả!

"Đệ tử cũng xin phép...đi luyện tập..."

Lúc này, ở phía sau, Hoa Miên Nhược ngập ngừng lên tiếng.

Nàng trực quay người bước đi thì Lữ Linh Nhi liền lên tiếng.

"Ngươi, là đệ tử chân truyền duy nhất của phu quân, lại là kiếm tu, việc tu luyện của ngươi, đích thân ta sẽ hướng dẫn!"

Hoa Miên Nhược nghe được những lời đó liền trong khoảnh khắc như chết đứng, cả người nàng bỗng run lên bần bật.

Được chính tay Băng Kiếm Chi Đế dạy kiếm, nàng cầu còn không được, nay chính Kiếm Đế mở lời khiến nàng trong giây phút cả người sung sướng không thôi.

"Vâng...thưa sư nương..."

Hoa Miên Nhược run run đáp lại Lữ Linh Nhi.

"Còn về phần các ngươi..."

Lữ Linh Nhi khẽ nhíu mày nhìn bốn tà thần vẫn đang đứng yên phía dưới Diễn võ tràng.

"Năm xưa các ngươi lựa chọn theo Ma Tổ, đó là sai lầm!

Nhưng bây giờ các ngươi đã quy phục phu quân ta, chuyện trước kia ta sẽ không tính toán với các ngươi!

Các ngươi vẫn sẽ là Tứ đại hộ pháp của Thương Sơn phái!"

Lữ Linh Nhi sau đó phất tay ra hiệu cho cả bốn ma nhân.

"Hộ sơn đại trận, chuyện đảm bảo an toàn cho Thương Sơn đỉnh giao lại cho bốn ma nhân các ngươi!

Đi thôi!"

"Tuân lệnh!"

Tứ đại hộ pháp, bốn tà thần, cúi đầu, tay ôm quyền, đồng loạt lên tiếng, sau đó mỗi người mỗi hướng bay đi.


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C350
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ