ดาวน์โหลดแอป
99.11% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 335: Chương 335: Ta muốn một lần nữa được luyện kiếm.

บท 335: Chương 335: Ta muốn một lần nữa được luyện kiếm.

Chương 335: Ta muốn một lần nữa được luyện kiếm.

Thương Sơn đỉnh.

Hoa Miên Nhược đứng trước cổng sơn môn ngây người ra như phỗng ngước nhìn lên tấm bảng hiệu khắc ba chữ 'Thương Sơn phái' sơn son thiếp vàng.

Cái sơn môn này tuy không thể so sánh với sơn môn ở Hỗn Càn Thiên tông nhưng đối với một Thất lưu môn phái mà nói cũng là quá phô trương đi.

"Cũng về tới môn phái rồi, ta còn việc phải báo cáo cho Mộc trưởng lão.

Ta đi trước!"

Tiểu Kha nói, nhìn Mẫn Nhi và Hoa Miên Nhược một lượt sau đó vận thân pháp bay bay đi mất.

"Vậy chúng ta cùng vào thôi!

Ta cũng nóng lòng muốn trả nhiệm vụ môn phái rồi a!"

Lục Mẫn Nhi nói với Hoa Miên Nhược.

Hoa Miên Nhược khẽ gật đầu, chân đặt lên thềm bậc thang.

Két!

Cửa sơn môn chầm chậm mở ra, một tên đệ tử thò đầu ra ngoài quan sát.

"A, sư tỷ, ngươi đã về!"

Tên sư đệ vui vẻ chào Lục Mẫn Nhi, liền để ý phía sau nàng là một mỹ nhân xinh đẹp.

Hoa Miên Nhược về khoảng nhan sắc nếu đem so với những phu nhân của Vương Nhất Tự cũng là không hề thua kém.

"Sư tỷ, nữ nhân này là?"

"Người này là ta cứu được khi đi làm nhiệm vụ môn phái.

Đến đây để bái kiến chưởng môn a!"

Lục Mẫn Nhi đáp, gương mặt nha đầu hiện lên tự hào.

"Thì ra là vậy!"

Tên sư đệ gật đầu thông suốt, liền tay kéo rộng cửa.

"Sư tỷ, mời!"

Lục Mẫn Nhi cùng Hoa Miên Nhược bước qua cổng sơn môn tiến vào bên trong.

Chỉ trong một khoảnh khắc Hoa Miên Nhược tựa như chết lặng khi nhìn thấy Thương Sơn phái hiển hiện ra trước mắt.

Một khung cảnh thần tiên.

Những toà tháp nguy nga sơn son thếp vàng nằm xen lẫn vào những hàng cây xanh mướt được chăm chút một cách cẩn thận.

Lối đi được lát bằng thạch phiên khiến người ta không nỡ bước chân lên.

Kiến trúc, cách bày trí đều hiển hiện lên uy nghiêm, thể hiện lên sự xa xỉ vào loại bậc nhất.

So với Hỗn Càn Thiên tông thì nơi này phải hơn gấp mấy lần.

Không!

Nếu đem so sánh một Thất lưu môn phái với một Nhất lưu tông môn thì hơi khập khiễng, nhưng mà Hoa Miên Nhược dù không muốn cũng phải thừa nhận Hỗn Càn Thiên tông không có cửa để so sánh với Thương Sơn phái.

Nhưng mà cái làm cho Hoa Miên Nhược cảm thấy hoang mang nhất chính là mật độ thiên địa linh khí ở Thương Sơn phái.

Mật độ thiên địa linh khí ở đây nồng đậm gấp rất nhiều lần Hỗn Càn Thiên tông.

Những nơi Hoa Miên Nhược từng đi qua cũng không có nơi nào có thể so bì được với Thương Sơn phái.

Trong lòng Hoa Miên Nhược nổi lên vô vàn cảm xúc đan xen nhau.

'Đây mà là một Thất lưu môn phái sao chứ?'

"Này, ngươi đứng ngây ra đó làm gì đấy?

Còn không mau đi thôi?"

Lục Mẫn Nhi quay người lại giục.

Hoa Miên Nhược khẽ giật mình thoát khỏi mơ hồ.

"Ừm...ừm..."

Nàng khẽ gật đầu liền lẽo đẽo theo sau Lục Mẫn Nhi.

"Tiểu cô nương, Thương Sơn phái của các ngươi đã thành lập bao lâu rồi?"

Hoa Miên Nhược không ngăn được tính tò mò của mình.

Theo như nàng suy đoán, Thương Sơn phái hẳn là một môn phái đã thành lập rất lâu đời, chỉ có trải qua trăm năm mới có thể có cơ ngơi như thế này.

"Không lâu!

Thương Sơn phái ta chỉ mới thành lập khoảng vài tháng mà thôi!"

Lục Mẫn Nhi thản nhiên trả lời.

"Mấy... mấy tháng...?"

Khoé miệng Hoa Miên Nhược khẽ giật.

"Ngươi là đang nói thật?"

"Đúng vậy, ta gạt ngươi để làm gì chứ?"

"Ngươi hiện tại là tư vi cảnh giới gì?"

"Võ Tông đỉnh phong!"

Lục Mẫn Nhi vẫn thái độ dửng dưng.

'Võ Tông đỉnh phong?'

Hoa Miên Nhược giật mình nhìn kỹ Lục Mẫn Nhi.

"Ngươi tuổi còn nhỏ, lại có được tu vi cao như thế không lẽ là thiên tài luyện võ, căn cốt Thượng phẩm?"

Lục Mẫn Nhi lắc đầu.

"Ta không phải thiên tài, căn cốt cũng chỉ là phàm phẩm.

Ta được chưởng môn thu nạp, bồi dưỡng mới có được ngày hôm nay.

Chưởng môn cũng như là phụ mẫu tái sinh của ta vậy, tất cả đều là nhờ có chưởng môn!"

Lục Mẫn Nhi nói về Vương Nhất Tự với một vẻ tự hào hiện rõ lên trên gương mặt.

"Chưởng môn của ngươi chắc là một cường giả ở Tinh không Đại lục.

Ta nói đúng chứ?"

"Đúng!

Chưởng môn của ta là cường giả mạnh nhất ở Đại lục này!

Ở Tinh không Đại lục không có ai có thể làm đối thủ của chưởng môn!"

Khóe miệng Hoa Miên Nhược hơi giật.

Nữ tử này thần tượng chưởng môn của mình quá mức nên mới nói ra những lời này mà không cần suy nghĩ.

Dù cho cái nhân vật kia có mạnh đến nhường nào thì cũng chỉ là chưởng môn của một cái Thất lưu môn phái mà thôi, há lại là mạnh nhất Đại lục?

Phải biết Tinh không Đại lục có rất nhiều tuyệt thế tông môn, gồm rất nhiều cao thủ, võ tu, kiếm tu đạt đến tu vi cảnh giới thượng thừa.

Võ Thánh đỉnh phong cũng có, mà lại rất nhiều.

Nữa bước Võ Đế cũng là không hiếm.

Nói một người là mạnh nhất Tinh không Đại lục hẳn là đang nói mộng a.

Hoa Miên Nhược liền không hỏi gì thêm, cho dù có hỏi thì cũng không thu được thông tin nào hữu ích từ phía Lục Mẫn Nhi.

Chi bằng gặp mặt, nhìn tận mắt, nàng còn có thể sẽ nhận định được.

Bên trong đại điện Thương Sơn phái.

Vương Nhất Tự cùng các phu nhân đang bàn luận về những vấn đề sắp sửa xảy đến.

"Phiến La, trong khoảng thời gian này, từ giờ cho đến lúc Hoàng Thiên chiến trường diễn ra, phiền nàng giúp bọn đệ tử tu luyện tại Cửu môn Địa ngục tháp!"

Vương Nhất Tự ngồi ở chính giữa đại điện nói.

Mộc Phiến La gật đầu.

"Được!

Chuyện này cứ giao cho thiếp!

Thiếp sẽ cố hết sức để giúp bọn đệ tử mạnh lên thật nhanh!"

"Akami, Hahari, Yoshimoto, Kazari, Sakura, Lee MinYing và cả Minh Anh, mọi người cũng đến Cửu môn Địa ngục tháp cùng với Phiến La.

Tu luyện bằng cách bình thường sẽ không thể nào mạnh lên nhanh chóng được.

Với tình hình bây giờ, cái chúng ta cần là sức mạnh.

Kẻ địch của chúng ta không phải tầm thường, nếu các cậu muốn trả thù, việc đầu tiên là phải sống sót khi chạm mặt với chúng.

Để được như thế, các cậu cần phải thật nhanh nâng cao tu vi cảnh giới.

Chỉ có cùng Phiến La leo lên Cửu môn Địa ngục tháp thì mới là cách nhanh chóng nhất.

Các cậu hiểu ý tớ chứ?"

Cả đám liền gật đầu.

"Bọn tớ hiểu!"

"Cậu chủ...Chưởng môn, có một chuyện ta vẫn chưa hiểu được..."

Lee MinYing lên tiếng.

"Là chuyện gì?"

"Tại sao chưởng môn không liên kết những môn phái khác để cùng chống lại kẻ thù?

Không phải càng đông thì sẽ càng mạnh hay sao?

Chỉ cần tất cả mọi người ở Tinh không Đại lục cùng đồng lòng há lại sợ bọn chúng?"

Vương Nhất Tự lắc đầu.

"Việc này rất khó, không phải là ta chưa từng nghĩ đến..."

"Phó tổng quản, ngươi có lẽ còn chưa hiểu rõ về thế giới này..."

Trương Tố Tố tiếp lời.

"Ở Tinh không Đại lục đúng là có nhiều tông môn hùng mạnh, cũng có những kẻ được xem là đỉnh tiêm của Đại lục.

Nhưng càng mạnh bọn hắn cái tôi càng lớn.

Chỉ có kẻ mạnh mới có tiếng nói.

Chúng ta, Thương Sơn phái chỉ là một Thất lưu môn phái nhỏ nhoi sẽ không dễ gì khiến cho các môn phái, tông môn khác nghe theo..."

"Nếu ta đoán không lầm thì chưởng môn định thông qua Hoàng Thiên chiến trường để cho tất cả mọi người biết đến Thương Sơn phái, đúng không?"

Lee MinYing nhìn Vương Nhất Tự hỏi.

"Chính xác là vậy!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Chúng ta nhanh tiến hành thôi, không nên phí thời gian thêm nữa!"

Mộc Phiến La đứng lên thúc giục đám người.

Cả bọn cũng liền đứng lên.

"Bọn tớ cũng sẽ cố gắng hết sức!"

Akami ánh mắt kiên định, nói.

"Được, chúng ta cùng cố gắng!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

Đám người liền cùng Mộc Phiến La liền rời khỏi đại điện.

Lúc này Lý tổng quản cũng bước vào, hai tay chắp lại, cúi đầu.

"Chưởng môn, Mẫn Nhi làm nhiệm vụ môn phái bên ngoài đã về, có dẫn theo một cô nương, nói là muốn bái kiến chưởng môn..."

"Phiền Lý tổng quản dẫn người đến!"

Vương Nhất Tự nói.

"Vâng!"

Lý tổng quản cúi đầu liền lui ra.

Chốc lát sau, Lục Mẫn Nhi cùng Hoa Miên Nhược đi vào đại điện.

Nhìn thấy vị cô nương đi bên cạnh Lục Mẫn Nhi,  Vương Nhất Tự liền nhận ra nàng.

"Phu quân, kia không phải là đối thủ của A Phong trong Anh tài Luận võ bảng Hạ hay sao?"

Trương Tố Tố khẽ nói nhỏ vào tai Vương Nhất Tự.

"Ừm, chính là nàng ấy!"

Vương Nhất Tự gật đầu.

"Chưởng môn, các sư nương, Mẫn Nhi đã về!"

Lục Mẫn Nhi ôm quyền nói.

"Lần này làm nhiệm vụ cách xa môn phái có gặp khó khăn gì hay không?"

Vương Nhất Tự hỏi.

"Bẩm chưởng môn, lần này có Kha đường chủ và vài sư đệ Ám Bộ đường cùng đi, nên cũng không gặp khó khăn gì!"

"Không gặp trở ngại gì thì tốt!

Vậy còn cô nương đứng cạnh ngươi là...?"

"Bẩm chưởng môn, trong lúc làm nhiệm vụ môn phái, đệ tử tiện tay cứu được vị cô nương này, vì thế muốn đến Thương Sơn phái để đa tạ chưởng môn!"

"Thì ra là vậy!"

Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi cùng gật đầu thông suốt.

Mà khoan đã!

Không phải vị cô nương này là Kiếm Vương cảnh giới hay sao?

Sao lại được một Võ Tông như Lục Mẫn Nhi cứu giúp?

Nghe Lục Mẫn Nhi giới thiệu, Hoa Miên Nhược liền ôm quyền, đầu hơi cuối, nói.

"Tiểu nữ Hoa Miên Nhược, trên đường gặp nạn may nhờ có Mẫn Nhi cứu giúp mới giữ lại được một mạng này.

Vì thế muốn đến đây để cảm tạ chưởng môn của nàng!"

Vương Nhất Tự nhìn Hoa Miên Nhược một lượt, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Lục Mẫn Nhi.

"Mẫn Nhi, ngươi vừa làm nhiệm vụ môn phái về, cũng đã mệt, lui ra nghỉ ngơi trước đi!"

"Nhưng mà chưởng môn, đệ tử vừa tích đủ điểm cống hiến, liền muốn đổi vật phẩm a"

"Việc đó không gấp!

Ngươi cứ lui ra nghỉ ngơi, bản tọa còn có một vài việc cần trao đổi với Miên Nhược cô nương!"

"....."

Lục Mẫn Nhi tỏ ra hụt hẫng.

"Bản tọa sẽ bù cho ngươi một viên đan dược, thế nào?"

"A, đệ tử đa tạ chưởng môn!"

Lục Mẫn Nhi nghe nói đến được ban cho đan dược liền lập tức thay đổi thái độ, gương mặt trở nên mừng rỡ.

Nàng sau đó liền lui ra khỏi đại điện.

Hoa Miên Nhược lẵng lặng nhìn Vương Nhất Tự âm thầm dò xét.

"Bản tọa Vương Nhất Tự, ngươi có thể gọi bản tọa là Vương chưởng môn.

Theo như bản tọa nhớ, Miên Nhược ngươi là đệ tử của Hỗn Càn Thiên tông, tu vi cũng là Kiếm Vương, lại làm sao thành ra nông nỗi như này?"

Vương Nhất Tự sau khi dò xét Hoa Miên Nhược, cảm thấy trên người nàng không hề phát ra một chút khí tức nào, liền hỏi thẳng vào vấn đề.

Đôi mắt Hoa Miên Nhược trở nên ưu buồn, đáp lại câu hỏi của Vương Nhất Tự.

"Không giấu gì Vương chưởng môn, ta trước kia là đệ tử của Hỗn Càn Thiên tông, nhưng vì để thua dưới tay đệ tử của quý phái, liền bị đuổi khỏi tông môn, ngay cả...cảnh giới...tu...vì...cũng...bị...phế..."

Nói đến đây, cổ họng nàng nghẹn đắng.

"Phế...phế hết tu vi cảnh giới...?"

Hoa Vi Nghi khẽ giật mình.

"Thật tàn nhẫn..."

Trương Tố Tố cảm thán.

Phải nói, một người muốn đạt đến Kiếm Vương cảnh giới cần phải trải qua quá trình tu luyện gian khổ, tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên, gấp nhiều lần so với những Võ Vương.

Ấy vậy mà Hoa Miên Nhược lại trong phút chốc bị phế toàn bộ tu vi, trở thành phàm nhân.

Đây khác gì án tử dành cho nàng.

"Ra vậy!

Ra đó là cách mà một Nhất lưu tông môn đối xử với đệ tử của mình..."

Vương Nhất Tự gật đầu thông suốt, sau đó tay chống cằm, nhìn thẳng vào Hoa Miên Nhược.

"Vậy mục đích của ngươi đến Thương Sơn phái thật ra là gì?

Đừng nói chỉ là để cảm tạ bản tọa!"

"Ta...Ta...thực ra... thực ra...muốn Vương chưởng môn cho ta một cơ hội...để gia nhập Thương Sơn phái..."

Hoa Miên Nhược ấp úng.

"....."

Trương Tố Tố, Hoa Vi Nghi hơi bất ngờ về câu trả lời này của Hoa Miên Nhược.

"Gia nhập Thương Sơn phái?"

Vương Nhất Tự nhíu mày.

"Đúng vậy, mục đích...ta đến đây...là muốn gia nhập Thương Sơn phái..."

Hoa Miên Nhược bỗng quỳ xuống, ôm quyền, giọng thành khẩn.

"Xin Vương chưởng môn thu nhận!"

Vương Nhất Tự tay chống cằm, chậm rãi nói.

"Ở Hàn Vân thành này, kẻ muốn gia nhập Thương Sơn phái ta không phải ít, tất cả đều có thể xem là nhân tài kiệt xuất.

Ngươi bây giờ chỉ là một phàm nhân, ngay cả khai mạch cũng không có, nếu thu nhận ngươi bản tọa sẽ được lợi ích gì?"

"Ta...Ta..."

Hoa Miên Nhược cắn môi.

"Nói bản tọa nghe mục đích tu luyện của ngươi là gì?"

"Ta muốn trở thành kiếm tu mạnh nhất đại lục này giống như Băng kiếm chi đế...

Đó là ước mơ cả đời của ta!"

Vương Nhất Tự nghe xong thì lắc đầu.

"Nhân ngoại hữu nhân.

Một người không thể tự cho mình là mạnh nhất!

Đó chỉ là tự dối gạt bản thân mà thôi!

Băng kiếm chi đế đúng là rất mạnh, nhưng không phải là kiếm tu mạnh nhất!"

"Không phải mạnh nhất?"

Hoa Miên Nhược nhíu mày, liền đứng lên.

"Vương chưởng môn người đừng có ăn nói hàm hồ..."

"Ăn nói hàm hồ?

Thế bản tọa hỏi ngược lại ngươi.

Ngươi cũng là người luyện kiếm, vậy với ngươi thế nào mới là mạnh nhất?"

"Ta...Ta...không..."

"Không trả lời được đúng không?"

Vương Nhất Tự giơ lên hai ngón tay.

"Kiếm tu không có khái niệm mạnh nhất!

Kẻ thực sự mạnh chỉ khi hắn giác ngộ được hai thứ!"

"Là gì?"

"Thứ nhất là kiếm kỹ!

Đây là điều cơ bản nhất mà mọi kiếm tu cần phải nắm vững!"

"Vậy còn cái thứ hai?"

"Chính là kiếm đạo!"

"Kiếm đạo sao?"

Hoa Miên Nhược ngốc trệ.

"Nhẫn nhưng không nhịn

Thiện nhưng không lành

Hung nhưng không ác

Si nhưng không cuồng

Mười sáu chữ này nếu như cảm ngộ được sẽ có thể giác ngộ ra kiếm đạo.

Ngươi nói Băng kiếm chi đế là kiếm tu mạnh nhất đại lục này, nhưng cũng đã từng bại dưới tay Viêm Ân Đế, chẳng phải sao?

Ngươi từng là Kiếm Vương đỉnh phong lại bại dưới tay một Võ Tông đỉnh phong, chẳng phải hay sao?

Đó là vì ngươi chưa giác ngộ ra được kiếm đạo.

Băng kiếm chi đế cũng như ngươi, tuy đã đạt đến nhân sinh đỉnh phong, nhưng vẫn chưa thể giác ngộ được kiếm đạo.

Người luyện kiếm như ngươi há lại không biết?

Hỗn Càn Thiên tông há lại không chỉ dẫn cho ngươi?"

"Chuyện này..."

Hoa Miên Nhược cắn môi.

Nàng ở Hỗn Càn Thiên tông đúng là trước giờ không có ai nói những chuyện này cho nàng.

Nàng chỉ tập trung vào luyện kiếm, luyện đến cuồng.

Các vị cao tầng, trưởng lão cũng chỉ cung cấp tài nguyên cho nàng tu luyện, hòng nâng cao tu vi cảnh giới, không ai chỉ dẫn nàng, không ai vẽ ra cho nàng một lối đi để nàng hướng tới.

Những lời mà Vương Nhất Tự vừa nói ra như khai sáng cho đầu óc mụ mị của nàng.

Thì ra trước giờ nàng chuyên tâm tu luyện đều là phí công.

"Một kiếm tu không luyện kiếm vì mục tiêu trở thành mạnh nhất!"

Vương Nhất Tự tiếp tục nói.

"Đích đến cuối cùng của một kiếm tu chính là Đạo.

Đạo của kiếm!

Đạo của người dùng kiếm!

Người và kiếm quy hợp.

Kiếm là ta và ta cũng là kiếm.

Một kiếm tu nếu không ngộ được kiếm đạo thì mãi mãi chỉ là phàm nhân!"

"Vương chưởng môn..."

Hoa Miên Nhược chợt quỳ xuống một lần nữa, giọng van nài.

"Xin hãy thu nhận Miên Nhược, ta muốn gia nhập Thương Sơn phái, ta muốn một lần nữa luyện kiếm..."

Vương Nhất Tự ôn tồn đáp.

"Muốn gia nhập Thương Sơn phái không phải là không thể.

Bản toạ có thể cho ngươi một cơ hội..."

"Đa tạ Vương chưởng môn!"

Hoa Miên Nhược ôm quyền.

"Đừng vội!

Tuy bản toạ cho ngươi cơ hội, nhưng còn phải xem cơ duyên của ngươi như thế nào đã.

Ngươi trước kia là đệ tử của Hỗn Càn Thiên tông, bây giờ muốn gia nhập Thương Sơn phái ta thì trước tiên phải vượt qua được khảo hạch môn phái..."

"Môn phái khảo hạch?"


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C335
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ