Chương 334: Không việc gì phải sợ.
Thương Sơn phái, Diễn võ tràng.
Như thường lệ mỗi buổi sáng, đám đệ tử tập trung đầy đủ ở đây để được nghe cầm khúc của Trương Tố Tố.
Mỗi ngày là một khúc cầm khác nhau, đôi lúc là vui tươi, đôi lúc lại âm trầm buồn.
Nhưng dù là buồn hay vui thì cầm khúc mà Trương Tố Tố gảy lên đều giúp cho đệ tử bọn hắn sau khi nghe xong tinh thần lẫn thể chất đều là nâng cao lên mấy phần, không những giúp bọn hắn mau chóng nâng cao tu vi cảnh giới mà còn làm cho Thiên địa linh khí xung quanh Thương Sơn đỉnh càng thêm dồi dào.
Cầm khúc buổi sáng kết thúc, như thường lệ đám đệ tử trực tản ra tu luyện, thì Hạ Bác, đường chủ Giới luật đường xuất hiện phía trên bậc thềm đại điện, cao cao giọng hô lớn.
"Tất cả các ngươi mau tập trung lại!
Chưởng môn có vài lời muốn phân phối!"
Rất nhanh chóng đệ tử Nội môn, đệ tử Ngoại môn, đệ tử Long nhân đường, đệ tử Giới luật đường, Ám Bộ đường, liền tập trung lại, hàng hàng ngay ngắn, chỉnh chỉnh tề tề.
Vương Nhất Tự cùng mấy phu nhân, có cả Akami cùng Sakura và Lee MinYing, từ bên trong đại điện bước ra.
"Chưởng môn!
Sư thúc!
Sư nương!"
Đám đệ tử đồng thanh hô lớn.
Vương Nhất Tự hai tay chắp phía sau, ánh mắt hài lòng quan sát chúng đệ tử.
"Hôm nay bản tọa tập trung các ngươi lại là có chuyện muốn thông báo..."
Ngàn đệ tử chăm chăm lắng nghe.
"Trong vòng một tháng tới đây bản tọa sẽ đẩy nhanh việc tu luyện của các ngươi"
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp.
"Tài nguyên tu luyện kể từ lúc này mỗi người sẽ được nhận gấp ba lần bình thường!"
Vừa nghe tới đây đám đệ tử ánh mắt sáng rực lên.
Bọn hắn từ lúc gia nhập Thương Sơn phái tất cả tài nguyên tu luyện, đãi ngộ, nơi ăn chốn ở đều là so sánh với những môn phái khác tốt hơn rất rất nhiều.
Bây giờ tài nguyên lại được nhận gấp ba lần trước đó khiến cho bọn hắn như phát cuồng lên vì sung sướng.
Vương Nhất Tự vẫy vẫy tay ra hiệu cho đệ tử kìm nén cảm xúc lại.
"Đương nhiên, bản tọa muốn các ngươi nhanh chóng đột phá là có lý do.
Một tháng sau, Thương Sơn phái sẽ là môn phái đại diện cho Thanh Dương quận tham gia Hoàng Thiên chiến trường, đến lúc đó nếu như các ngươi vẫn yếu như lúc này sẽ bị loại bỏ rất nhanh, đó là điều bản tọa không cho phép xảy đến!"
Đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau sau lời nói này của Vương Nhất Tự.
Ngay đến cả Long Hân Di đứng bên cạnh cũng tỏ ra ngốc trệ.
Hoàng Thiên chiến trường?
Bốn từ này bọn hắn chưa từng cũng chưa bao giờ nghe đến.
"Chưởng môn, Hoàng Thiên chiến trường rốt cuộc là chỗ nào mà lại khiến người lo ngại như thế?"
Long Hân Di hỏi.
Vẫn phong thái đạo mạo, Vương Nhất Tự chậm rãi giải thích.
"Hoàng Thiên chiến trường là một Đại lục do Thiên giới tạo ra.
Tại đó tập trung tất cả những tông môn, môn phái mạnh nhất của các tộc, các Đại lục ở Hạ giới.
Tất cả sẽ chiến đấu đến chết để tranh giành tài nguyên, lãnh thổ.
Cứ mỗi hai trăm năm, Thiên giới sẽ lựa chọn ngẫu nhiên các quận từ các Đại lục để tham gia vào chiến trường khốc liệt này.
Và năm nay, Thanh Dương quận là một trong những quận được chọn.
Tất cả các môn phái ở Thanh Dương quận khi nghe nói đến Hoàng Thiên chiến trường đều là sợ hãi không muốn tham gia.
Vì thế mà ngày hôm qua, đích thân Tạ thành chủ đã đến Thương Sơn phái ta, đề nghị Thương Sơn phái giúp đỡ Thanh Dương quận, đại diện Thanh Dương quận tham gia Hoàng Thiên chiến trường lần này!"
Đám đệ tử hoang mang xì xầm bàn tán với nhau khi nghe Vương Nhất Tự giải thích về Hoàng Thiên chiến trường.
"Chiến trường do Thiên giới tạo ra..."
"Chúng ta phải đối mặt với những tông môn mạnh nhất sao...?"
"Không lẽ ngoài Thương Sơn phái không còn môn phái nào ở Thanh Dương quận có thể tham gia hay sao chứ?"
"Ta thấy là bọn chúng sợ chết nên không muốn tham gia a"
"Thế ngươi không sợ chết hay sao?"
"Ta...tất nhiên là sợ..."
....
"Yên lặng!"
Đứng phía trên bậc thềm đại điện Hạ Bác thanh âm trầm trầm hô lớn, vang vọng cả diễn võ tràng.
Đám đệ tử liền ngay lập tức im phăng phắc.
"Các ngươi trả lời ta!
Hiện tại các ngươi đang ở đâu?"
"Thương Sơn phái!"
Đám đệ tử đồng thanh hô lớn.
"Đã là đệ tử Thương Sơn phái mà lại sợ chết hay sao?"
"....."
"Tất cả các ngươi cũng đã từng đến Yêu giới, đã từng giao chiến với cả Tà chủ Yêu giới.
So với lúc đó các ngươi hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều, há lại vì một cái chiến trường mà tỏ ra sợ hãi?"
Hạ Bác nói một cách dứt khoát.
Lời này của Hạ Bác đã đánh động tới tâm của đám đệ tử.
Nhưng mà...bọn chúng vẫn chưa dám xác định.
Còn về phía Hạ Bác, trước đây khi còn ở Thiên môn Đại học các, lão không phải là chưa từng nghe qua về cái Hoàng Thiên chiến trường này, một nơi mà kẻ mạnh đứng trên tất cả, tài nguyên, thiên địa linh khí cũng là dồi dào hơn ở Tinh Không đại lục gấp mấy lần, hơn thế nữa, nếu như tham gia vào chiến trường còn có cơ hội được phi thăng lên Thượng giới, một nơi như thế, Hạ Bác lúc nào cũng muốn đến.
Nhưng mà, Thiên môn Đại học các không thể tham gia vào Hoàng Thiên chiến trường.
Vì sao mà một Nhất lưu tông môn như Thiên môn Đại học các lại không thể tham gia vào cái nơi dành cho những môn phái, tông môn mạnh nhất?
Đơn giản là vì nếu như Thiên môn Đại học các rời khỏi Tinh Không đại lục, gia nhập vào Hoàng Thiên chiến trường thì cán cân giữa các tông môn lớn mạnh nhất đại lục sẽ trở nên mất cân bằng.
Thiên môn Đại học các chính là đối trọng đối với những tà tông trên toàn đại lục, và nhiệm vụ của Thiên môn Đại học các chính là không cho những tà tông này bành trướng một cách không kiểm soát, mà cụ thể ở đây chính là Ma Thần tông.
Chỉ có Thiên môn Đại học các mới đủ sức để kìm chế một Nhất lưu tà tông như Ma Thần tông!
Đó chính là lý do tại sao Thiên môn Đại học các không thể gia nhập vào Hoàng Thiên chiến trường.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, Hạ Bác, lão đang ở Thương Sơn phái, một Thất lưu môn phái, và cơ hội để lão đặt chân đến nơi của những kẻ mạnh đang hiển hiện ra trước mắt, lão muốn đi, lão thực sự muốn chuyện này.
Hiểu được cảm xúc của đệ tử, Vương Nhất Tự ôn tồn lên tiếng.
"Các ngươi hằng ngày tu luyện cực khổ chỉ để cố gắng nâng cao tu vi cảnh giới mục đích là vì cái gì?
Chẳng phải cũng chỉ là muốn phi thăng Thượng giới trở thành Tiên nhân Tiên đế, bước tới nhân sinh đỉnh phong hay sao?"
Ngưng một nhịp Vương Nhất Tự tiếp tục.
"Muốn bước tới nhân sinh đỉnh phong lại vì một cái Hoàng Thiên chiến trường mà tỏ ra sợ hãi?
Ý chí không vững vàng?
Các ngươi như thế thì sau này làm sao phi thăng Thượng giới được chứ?
Hơn nữa các ngươi đã có từng nghĩ tới tại sao cả ngàn năm nay mà Hạ giới không có lấy một người phi thăng Thượng giới chưa?"
Điều này đệ tử bọn hắn chưa từng nghĩ qua mà cũng không buồn nghĩ đến.
Vì sao ư?
Đơn giản thôi, vì muốn phi thăng Thượng giới thì trước tiên phải đạt được Võ đế cảnh giới và còn phải vượt qua được Lôi kiếp.
Đối với bọn hắn mà nói, Võ đế cảnh giới là một cái gì đó hết sức xa vời, dù có mơ cũng không dám mơ tới.
Bọn hắn cũng như tất cả mọi người tu luyện nâng cao tu vi cảnh giới cũng chỉ là muốn kéo dài tuổi thọ mà thôi, ai mà không muốn được sống lâu kia chứ.
"Cái lý do vì sao trãi qua một khoảng thời gian rất dài nhưng Hạ giới không một ai có thể phi thăng rất đơn giản..."
Vương Nhất Tự giơ lên ngón tay chỉ thẳng lên trời.
"Tất cả đều là do bọn chúng, cái đám người Thiên giới!
Bọn chúng đặt ta pháp tắc để ràng buộc chúng ta, tạo ra Hoàng Thiên chiến trường để chúng ta chém giết lẫn nhau.
Đám Hạ giới ngu si các ngươi e sợ Thượng giới trừng phạt nên cứ răm rắp nghe theo, không dám làm trái pháp tắc, dần già trở nên nhu nhược, bị cái đám Thượng giới dắt mũi mà không hay không biết."
Giọng điệu Vương Nhất Tự trở nên âm trầm.
"Bản tọa không cam tâm!
Chúng ta là con người, bọn chúng cũng là con người, vì cớ gì lại áp đặt chúng ta?
Hoàng Thiên chiến trường lần này bản tọa quyết định tham gia không phải vì bản thân bản tọa, cũng không phải vì Thương Sơn phái, mà là vì toàn thể Hạ giới!
Bản tọa sẽ chấm dứt cái chiến trường vô nghĩa này, sẽ chấm dứt cái pháp tắc vô lý kia, để cho mỗi người các ngươi đều có thể có cơ hội phi thăng, đều có thể trở thành Tiên nhân.
Các ngươi nguyện kiếp này mãi mãi là một phàm nhân hay sẽ cùng bản tọa đứng lên chống lại Thiên giới?
Các ngươi nguyện kiếp này mãi mãi sống trong sự ràng buộc, áp đặt của Thiên giới hay sẽ đứng lên xóa bỏ cái pháp tắc, trật tự vô lý kia?"
"Không!
Đương nhiên không!"
Triệu Thiên Tuyết bước lên phía trước dõng dạc nói lớn đáp lại lời Vương Nhất Tự.
"Mạng này của đệ tử là do chưởng môn cứu về!
Nếu không có chưởng môn thì đệ tử sẽ không còn được đứng ở đây, nếu không có chưởng môn thì đệ tử cũng sẽ không đạt được thành tựu như hôm nay!
Chỉ cần chưởng môn hạ lệnh, dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng đệ tử cũng quyết không từ nan!
Hoàng Thiên chiến trường thì đã sao chứ?
Chống lại Thượng giới thì đã sao chứ?
Cho dù có chết cũng sẽ lưu danh thiên cổ, có gì phải sợ chứ?"
"Đúng!
Nhị sư tỷ nói rất đúng!
Chúng ta có gì mà phải sợ chứ?"
Một tên đệ tử nói lớn.
"Yêu giới chúng ta cũng đã đến, đã chiến đấu ở đó, thì một cái Hoàng Thiên chiến trường đã là gì chứ?"
"Long nhân đường Long nhân tộc bọn ta là tộc mạnh nhất đứng đầu các tộc há lại vì một cái chiến trường cỏn con mà e sợ hay sao?"
Hoàng phó đường chủ lên tiếng.
"Không sai!
Không thể để bọn người Thượng giới muốn làm gì thì làm được!"
"Nếu không ai dám chống lại Thiên giới thì Thương Sơn phái chúng ta sẽ là tiên phong đi đầu!!"
Bầu không khí bỗng chốc hóa hừng hực khí thế sau lời nói của Triệu Thiên Tuyết.
Toàn bộ ngàn đệ tử không còn e dè không còn lo lắng, máu chảy trong người bọn chúng phút chốc sục sôi lên.
Chống lại Thiên giới là việc từ cổ chí kim không một ai không một môn phái hay tông môn nào dám nghĩ đến.
Là vì sao?
Là vì người Hạ giới e sợ thiên phạt.
Là vì người Hạ giới yếu đuối không đủ sức chống lại trật tự pháp tắc do Thiên giới đặt ra.
Là vì người Hạ giới sợ chết!
Thế đám đệ tử Thương Sơn phái không sợ chết hay sao?
Sợ!
Đương nhiên là bọn hắn sợ chết!
Nhưng chết mà được lưu danh thiên cổ bọn hắn chết cũng đáng.
Đó là còn chưa kể đến bọn hắn còn có một chổ dựa vững chắc chính là chưởng môn của bọn hắn.
Một tồn tại có thể hô mưa gọi gió ở Yêu giới, một tồn tại có thể khiến cho tất cả yêu nhân kể cả Tà chủ Yêu giới khi nghe đến tên đều phải run sợ.
Thương Sơn phái có một người như thế làm sao lại e sợ Thượng giới cho được?
"Tốt!
Rất tốt!
Tất cả các ngươi hãy cùng bản tọa nghịch thiên cải mệnh, tiêu diệt bọn Thượng giới!"
Vương Nhất Tự nhìn đám đệ tử hài lòng, đây là thái độ mà hắn mong muốn ở chúng đệ tử, hắn nói lớn vang vọng khắp cả diễn võ tràng.
"Nghịch thiên cải mệnh!"
"Nghịch thiên cải mệnh!"
Ngàn tên đệ tử cùng đồng thanh hô lớn.
Toàn bộ Thương Sơn đỉnh như rung chuyển dưới ý chí và quyết tâm của toàn môn phái.
Quyết tâm là vậy.
Nhưng đám đệ tử nếu như biết rằng chưởng môn của bọn hắn toàn bộ tu vi cảnh giới đều đã mất hết chắc có lẽ đã đồng loạt phun máu mà té xỉu a.