ดาวน์โหลดแอป
59.17% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 200: Chương 200: Chim trong lồng.

บท 200: Chương 200: Chim trong lồng.

Chương 200: Chim trong lồng.

"Phụ thân, không được!!

Huynh ấy là ca ca kết nghĩa của nhi nữ!

Huynh ấy chỉ vì lo cho nhi nữ nên mới tùy tiện xông vào Thiên môn Đại học các...!"

Giữa lúc Hạ Bác và Vương Nhất Tự đang định lao vào trao đổi chiêu thức thì Hạ Nhữ Yên chen lên trước mặt Vương Nhất Tự hai tay nàng dang ra ngăn cản cả hai.

"Tránh ra!!"

Hạ Bác quát lớn, ánh mắt nghiêm nghị kèm theo sát khí.

"Bản tọa không cần biết tên nhóc con này quan hệ với ngươi thế nào!

Tùy tiện xông vào Thiên môn Đại học các đáng tội chết!

Nếu như ngươi quyết che chở cho hắn, đừng trách bản tọa không kể tình thân!"

"Phụ thân, nếu người nhất quyết gây khó dễ cho ca ca, nhi nữ cũng đành phải...đắc tội..."

Hạ Nhữ Yên giọng trở nên âm trầm, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh Thượng phẩm kiếm.

Thanh kiếm Hạ Nhữ Yên vừa lấy ra khỏi không gian giới chỉ lưỡi kiếm liền bao phủ bởi hàn băng khí tức toát ra vẻ lạnh lẽo chết người.

"Phản, phản thật rồi!!"

Hạ Bác hét lớn, phẫn nộ trước hành động của Hạ Nhữ Yên bàng bạc khí tức bộc phát ra.

"Uổng công bản tọa hết lòng dạy dỗ ngươi!

Uổng công Thiên môn Đại học các không tiếc tài nguyên bồi dưỡng ngươi!

Nay ngươi lại vì một tên nam nhân lạ mặt mà chống đối lại bản tọa, còn chĩa mũi kiếm về phía bản tọa?!!

Thật đúng là nuôi ong tay áo!

Đã vậy thì đừng trách bản tọa vô tình!"

Hạ Bác dồn khí lực vào lòng bàn tay giận dữ xuất ra một chưởng ấn kinh hồn.

"Hoả Long chưởng!"

Chưởng pháp hữu hình hoả long mang theo cơn giận dữ của Hạ Bác gầm thét lao băng băng về phía Hạ Nhữ Yên tựa như muốn nuốt chửng nàng và mọi thứ xung quanh.

Đám trưởng lão, cao tầng của Thiên môn Đại học các nhất là Chu Mộng Tuyền gương mặt đều hiện lên xanh mét sợ hãi trước chưởng pháp kinh khủng mà Hạ Bác xuất ra.

Hạ Bác, cảnh giới tu vi của hắn đã gần chạm đến Võ Đế, ở Tinh Không đại lục này, có thể nói hắn là một trong những người đứng trên bậc đỉnh phong, một chưởng này của hắn đánh ra lại mang theo sự giận dữ, thực là khủng bố càng thêm khủng bố, không có kẻ ngu nào mà lại trực tiếp đón đỡ chưởng pháp này cả.

Ấy vậy mà có!

Hạ Nhữ Yên, nàng, trong giây phút này đã không thể thoái lui, mắc dù biết rõ ràng một điều rằng, nàng không thể đón đỡ chưởng ấn của phụ thân nàng, nàng không có khả năng đó, nhưng nàng vẫn nắm chặt và giơ kiếm lên cao trực chém xuống một kiếm, biết đâu may mắn có thể hóa giải được thứ chưởng pháp kinh hồn kia.

Nhưng Hạ Nhữ Yên kiếm còn chưa kịp chém xuống đã bị Vương Nhất Tự ngăn lại.

"Muội muội ngốc, đừng tự gánh vác mọi việc một mình nữa!

Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, hãy để huynh gánh vác thay cho muội!"

Vương Nhất Tự từ lúc nào đã tiến lên ngang hàng với Hạ Nhữ Yên, tập trung khí lực vào bàn tay phải liền sau đó xuất ra một chưởng hữu hình một bàn tay cao hơn hai thước đánh về phía trước.

"Ca...?"

Hạ Nhữ Yên hiện lên ngốc trệ đứng hình trong khoảnh khắc sau đó gọi Vương Nhất Tự nhưng tình huống xảy ra quá nhanh, nàng chỉ kịp thốt lên một từ thì hai luồng chưởng lực đã chạm vào nhau.

Oành!

Một vụ nổ kinh khủng lập tức xảy ra thổi bay tất cả bàn ghế bên trong đại điện.

Đám trưởng lão, cao tầng, cùng với cả Hạ Nhữ Yên bị kình lực lan ra từ vụ nổ ép cho thoái lui mấy bước, tất cả đều cố gắng đứng vững, cánh tay che đi gương mặt trước đợt sóng xung kích lan ra.

Vài khắc sau đó, khi bụi mù lắng xuống, gương mặt của tất cả mọi người hiện lên ngơ ngác kèm theo đó là một sự bàng hoàng không thể nói nên lời, riêng Chu Mộng Tuyền, nàng lúc này đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt mở to, nàng hoàn toàn bị sốc trước tình huống vừa xảy ra.

Ngay cả Hạ Bác cũng hiện lên ngưng trọng trong ánh mắt.

Hắn vừa rồi chưởng pháp là dùng toàn lực để đánh ra, ấy vậy mà tên nam nhân lạ mặt kia lại có thể dễ dàng chưởng đối chưởng phá giải, lại không hề lùi lại một bước nào.

'Làm sao có thể...?'

Hạ Bác thầm nghĩ trong đầu.

Ở Tinh Không đại lục này, kẻ mà có thể tiếp được một chưởng đó của hắn chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng những kẻ đó đều đã là lão tiền bối nào đâu phải một tên thanh niên như kia.

Xoạt...

Xoạt...

Xoạt...

Đám trưởng lão, cao tầng của Thiên môn Đại học các trong giây lát ngẫn người liền lấy lại tinh thần nhảy đến phía trước Hạ Bác, thủ thế.

"Thái Thượng trưởng lão, tên này xem ra thực lực không phải tầm thường, để bọn ta giúp người một tay!"

"Đúng!

Cho dù hắn có mạnh đến nhường nào, nhưng nếu chúng ta cùng xông lên, hắn cũng không thể đối phó với nhiều người cùng lúc được!"

"Chúng ta cùng xông lên, giết chết hắn!"

"Ngừng lại!"

Hạ Bác giọng âm trầm lạnh lùng ra lệnh khiến cho đám trưởng lão, cao tầng giật mình lập tức khựng lại.

"Đám các ngươi nghĩ rằng bản tọa cần sự giúp đỡ của các ngươi hay sao?!!"

"Thái Thượng trưởng lão...bọn ta chỉ là..."

Một tên trưởng lão ấp úng đáp.

"Chỉ là thế nào?!!

Cút qua một bên cho bản tọa!"

Hạ Bác gằn giọng, ánh mắt đe dọa nhìn thẳng vào tên trưởng lão vừa lên tiếng khiến hắn tay chân trở nên bủn rủn.

Đám trưởng lão, cao tầng của Thiên môn Đại học các khoảnh khắc liền nép sang hai bên, không dám tự ý hành động.

"Bản tọa cảnh báo các hạ lần cuối, đây là chuyện riêng của Thiên môn Đại học các ta, các hạ là người ngoài tốt nhất là đừng nên xen vào!"

Hạ Bác đầy nghiêm nghị nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự, tông giọng có hạ thấp xuống nhưng lại toát ra vẻ đe dọa.

"Tính bản tọa là rất thích xen vào chuyện của người khác a!"

Vương Nhất Tự nhún vai thản nhiên đáp lời Hạ Bác, nhưng ngay sau đó hắn lại trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng trầm lại.

"Nhữ Yên là muội muội của bản tọa, các ngươi ở đây lại ức hiếp muội ấy, lại muốn bản tọa không xen vào?"

"Nhữ Yên khi nào lại có người ca ca như ngươi chứ?!!"

Hạ Bác âm trầm hỏi.

Hừ...

Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái, sau đó bước lên phía trước, bàng bạc khí tức được phóng thích ra bao trùm cả đại điện.

"Lão già nhà ngươi, suốt cả đời chỉ chăm chăm vào cái việc xây dựng tiếng tăm cho tông môn, chẳng thèm để mắt đến người thân xung quanh, đến ngay cả nhi nữ của ngươi, ngươi còn không rõ ràng, chẳng một chút quan tâm nào, ấy mà là một bậc phụ mẫu hay sao?

Bản tọa và Nhữ Yên kết bái huynh muội vào lúc nào ngươi lại quan tâm làm gì chứ hả?!!"

Vương Nhất Tự chất vấn Hạ Bác, đồng thời đem bá khí áp chế hắn cùng với đám trưởng lão, cao tầng.

Khí tức mà Vương Nhất Tự bộc phát ra như một cơn cuồng phong giận dữ lao đến đè ép đám người đối diện khiến cho bọn chúng phải lập tức khuỵu xuống, không thể nào chống cự lại dù có vận tất cả khí lực hòng bảo hộ bản thân, tất cả trong giây phút này gương mặt cắt không còn giọt máu nào, tâm thần sợ hãi đến tột độ khi bị uy áp đè chặt xuống.

Hạ Bác cũng là trở nên hết sức khổ sở, hắn vận tất cả khí lực triển khai ra một hộ thân cường khí hòng chống lại áp lực mà Vương Nhất Tự toả ra, toàn thân hắn cứng đờ, không thể nào nhúc nhích được, hai chân hắn run run kém chút khuỵu xuống.

'Cái...cái áp bức kinh khủng...gì thế này...?'

Hạ Bác tâm thần chấn kinh.

Vương Nhất Tự lúc này chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía đám người Thiên môn Đại học các phía đối diện, càng đến gần thì khí tức của hắn càng bộc phát mạnh hơn gấp bội.

Hộc...hộc...

Hạ Bác thở ra nặng nhọc, trán hắn lấm tấm mồ hôi, cố gắng gượng mà chống lại khí tức của Vương Nhất Tự.

"Ca ca...xin huynh đừng..."

Hạ Nhữ Yên trực bước đến ngăn Vương Nhất Tự lại, nàng có thể đoán được Vương Nhất Tự sẽ làm gì tiếp theo, giọng nàng như van nài hắn.

Hạ Nhữ Yên, nàng là muội muội của Vương Nhất Tự, lúc còn nhỏ, nàng vô tình gặp được hắn ở Thủy Long Đàm, trãi qua nhiều chuyện, trãi qua sống chết, cả hai đã kết bái huynh muội, nàng ngay lúc đó đã nhận biết được rằng người ca ca này của nàng thực lực rất rất mạnh, một mình hắn có thể dọn dẹp sạch sẽ di tích mà Băng Kiếm chi Đế để lại Nhân giới trước khi phi thăng, đến ngay cả Thủy Giao Lam Long, hung thú Tam giai trấn giữ Thủy Long Đàm cũng chết tức tưởi dưới một kiếm của hắn, mà khi đó hắn chỉ mới trạc mười bốn, mười lăm tuổi.

Sức mạnh đó, thực lực đó, ở Nhân giới này làm sao có kẻ nào bì kịp cơ chứ?

Đến ngay cả phụ thân nàng cũng khó mà có thể đối phó được với Thủy Giao Lam Long dù có tung ra hết sức, chứ chưa nói gì đến việc hạ gục nó.

Mà chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn mười năm, con người sẽ càng ngày càng trở nên mạnh hơn, trừ khi lười nhác không tập trung vào việc tu luyện.

Thêm nữa, thông tin mà Trác Hồng Quân báo cáo lại, tất cả đều đã quá rõ ràng, ca ca của nàng hiện tại có thể tiện tay xóa sổ cả Thiên môn Đại học các một cách dễ dàng nếu muốn.

Khựng!

Vương Nhất Tự giơ tay lên ra hiệu cho Hạ Nhữ Yên ngưng lại, hắn không quay lại, vẫn tiếp tục bước về phía Hạ Bác.

"Muội là Các chủ của Thiên môn Đại học các, là người đứng đầu, vậy có khi nào muội được tự ý làm theo ý mình chưa?"

"Muội... muội...chưa từng..."

Hạ Nhữ Yên ngập ngừng.

"Muội thân là Các chủ nhưng cũng chỉ như là một tấm bình phong không hơn không kém!

Muội không thể tự ý quyết định, cũng không thể tự ý làm những việc bản thân muốn làm.

Đến ngay cả việc tha thứ cho một ai đó trong tông môn, muội cũng không được phép?!

Huynh hỏi muội, muội hài lòng với vị trí Các chủ này sao?

Muội vui vẻ với cuộc sống này sao?!!"

Vương Nhất Tự nghiêm giọng hỏi.

"....."

Hạ Nhữ Yên im lặng.

Nàng không biết trả lời như thế nào với câu hỏi của Vương Nhất Tự.

Thâm tâm nàng rối bời.

Đúng!

Nàng không hề cảm thấy vui vẻ gì với cuộc sống mà lúc nào cũng bị bó buộc bởi người khác, cho dù người đó là phụ thân của nàng!

Nàng lúc nào cũng bị trói buộc bởi những khuôn khổ, những phép tắc, những tông điều của tông môn, bị trói buộc bởi chính phụ thân của nàng.

Nàng giống như là một con chim trong lồng, cả đời bị giam cầm không thể nào thoát ra được.

"Nhữ Yên, hôm nay huynh sẽ mở cái lồng đó cho muội!

Để muội có được tự do, làm bất cứ thứ gì mình thích!

Hãy đứng sang một bên, cứ để huynh lo liệu mọi chuyện cho muội!"

"Ca..."

Hạ Nhữ Yên hai hàng nước mắt bất chợt chảy xuống.

Tình thân là gì chứ?

Nàng lớn lên ở Thiên môn Đại học các, nhưng từ trước đến nay, nàng cũng chỉ là công cụ của phụ thân nàng để đánh bóng tên tuổi của tông môn, không hơn không kém!

Rốt cuộc thì, kẻ mà quan tâm đến nàng nhất, hiểu được cảm xúc của nàng nhất, lại không phải phụ thân nàng, mà là một kẻ xa lạ không hề chung máu mủ với nàng.

Điều này khiến cho lòng nàng đau nhói.

Hạ Nhữ Yên buông thõng thanh kiếm đang cầm trên tay xuống đất, cả người run run lên.

"Ca...hãy giúp muội... muội muốn được...tự do..."

Vương Nhất Tự nhoẻn miệng cười.

"Ai bảo ta là ca ca của muội chứ!

Cứ để ta thay muội giải quyết chuyện này!".


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C200
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ