ดาวน์โหลดแอป
53.25% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 180: Chương 180: Ma thú đầu lĩnh.

บท 180: Chương 180: Ma thú đầu lĩnh.

Chương 180: Ma thú đầu lĩnh.

Đám người từ từ tiến vào bên trong Phụng Hoàng Cổ trấn.

Nhưng khi vừa bước qua cổng trấn, cả đám liền khựng lại bởi một luồng yêu khí đặc quánh xồ tới bao quanh khắp nơi.

"Yêu khí ở chỗ này... thiếp chưa từng gặp nơi nào chứa đựng yêu khí nặng nề như nơi này..."

Mộc Phiến La nhăn mặt nhận xét, nàng tuy từng là một Tà chủ của Yêu giới, từ nhỏ đã ở Yêu giới, trải qua mấy trăm năm vốn đã rất quen thuộc với yêu khí nhưng yêu khí ở Phụng Hoàng Cổ trấn lại khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

Vương Nhất Tự khẽ gật đầu đồng ý với Mộc Phiến La, hắn cũng là lần đầu cảm nhận được loại yêu khí nặng nề mà hung hãn này.

Vương Nhất Tự là một kẻ rất cẩn thận, hắn từ khi đặt chân đến Lạc Vẫn Đảo đã liền chú ý đến lượng yêu khí vẫn quanh đảo, khi vừa bước vào Phụng Hoàng Cổ trấn hắn đã thi triển màn chắn hộ giáp nhằm đảm bảo cho cả bọn không bị ảnh hưởng bởi yêu khí, nhưng hắn cũng không thể ngờ được rằng yêu khí tại chỗ này lại khủng bố như thế.

"Kì lạ...lần trước khi ta đột nhập vào đây không khí không nặng nề như thế này...cảm giác như cơ thể có một lực vô hình đè nén...đến mức khó thở như này..."

Liễu Doanh khổ sở nói.

"Không lẽ là do...Dạ Thảo Liên Hoa...?"

Liễu Doanh phỏng đoán.

"Ý của Liễu cô nương là...?"

Trương Tố Tố ngốc trệ hỏi.

"Phụng Hoàng Cổ trấn này... nếu muội đoán không lầm...có thể chính là linh mạch của Lạc Vẫn Đảo..."

Hoa Vi Nghi ánh mắt quan sát địa hình xung quanh, ngập ngừng lên tiếng.

"Đúng là như vậy!"

Liễu Doanh gật đầu đồng ý với lời của Hoa Vi Nghi.

"Gia gia trước đây đã từng nói với ta, Phụng Hoàng Cổ trấn chính là linh mạch của Lạc Vẫn Đảo, nơi mật độ thiên địa linh khí tập trung dày đặc nhất, mà nguồn gốc của thiên địa linh khí chính là xuất phát từ Dạ Thảo Liên Hoa.

Dạ Thảo Liên Hoa vốn là thiên địa kỳ vật của đất trời, không những có thể cãi tử hoàn sinh, mà còn có thể sản sinh ra lượng lớn thiên địa linh khí nơi mà nó tồn tại , nhưng mà..."

Liễu Doanh ngập ngừng.

"Nhưng mà... nếu như xung quanh bị bảo phủ bởi yêu khí dày đặc thì Dạ Thảo Liên Hoa sẽ bị ảnh hưởng..."

Hoa Vi Nghi tiếp lời Liễu Doanh.

"Có thể là như vậy!"

Liễu Doanh gật đầu.

"Xem ra... yêu khí là xuất phát từ trận pháp mà mấy tên yêu nhân kia tạo ra..."

Hoa Vi Nghi một lần nữa đảo mắt quan sát khắp xung quanh những vân trận nguệch ngoạc trên đất.

"Nghi muội... muội có đoán được trận pháp mà bọn chúng muốn triệu hồi không?

Ta tuy là vẫn có hiểu biết về trận pháp nhưng cũng không thể nhìn ra được là loại trận gì..."

Hoa Vi Nghi nhíu mày, suy tư một thoáng chốc sau đó đáp lại câu hỏi của Trương Tố Tố.

"Những vân trận này...có thể là... một trận pháp triệu hồi... một cánh cổng nối liền với giới vực khác...

Nói chính xác thì nó là..."

"Cửa thông đến Yêu giới!"

Vương Nhất Tự tiếp lời Hoa Vi Nghi.

Đám người phía sau khẽ giật mình với câu nói của Vương Nhất Tự.

"Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng... chuyện hai tên Tà chủ bắt tay với Ma giới cùng thôn tính Nhân giới... không ngờ dã tâm của bọn chúng cũng thật là lớn!"

Mộc Phiến La nhăn mặt nói.

"Nhưng cũng may là chúng ta đã kịp thời ngăn chặn được kế hoạch của chúng, không phải sao?"

Trương Tố Tố thở ra nhẹ nhõm nói.

"Lần này cũng chỉ là trùng hợp chúng ta đến Lạc Vẫn Đảo mới phát hiện ra kế hoạch của bọn chúng...

Với dã tâm của hai tên chết tiệt đó thì chắc chắn sẽ không thể nào ngừng lại việc ham muốn thôn tính Nhân giới, sẽ còn những lần khác...

Trừ khi chúng ta diệt cỏ tận gốc!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

"Phu quân...tuy rằng tên yêu nhân thiết lập ra trận pháp đã bị giết... nhưng mà... trận pháp vẫn tiếp tục tự triển khai... thiếp đoán chừng không tới một canh giờ nữa thì trận pháp sẽ hoàn thành... đến... đến lúc đó...cửa Yêu giới sẽ mở ra..."

Hoa Vi Nghi ngập ngừng nói.

"Ta biết nàng có ý gì..."

Vương Nhất Tự chợt đưa tay lên ra hiệu cho Hoa Vi Nghi.

"Chuyện này không gấp.

Hai tên Tà chủ bọn chúng vốn rất sợ chết, nếu như có kẻ có thể đánh bại được một Nhị giai yêu thú, có thể phá hỏng kế hoạch của bọn chúng, bọn chúng chắc chắn sẽ dè chừng, chắc chắn sẽ không hành động ngay được!

Còn về việc cửa yêu giới, chúng ta vẫn là nên phá hủy nó trước khi nó hoàn thành.

Mục đích của chúng ta là lấy được Dạ Thảo Liên Hoa cứu Thiên Tuyết.

Tính mạng nữ đệ tử này của ta còn quan trọng hơn!"

Vương Nhất Tự giải thích.

"Ừm..."

Hoa Vi Nghi cùng đám người Thương Sơn phái đều gật đầu đồng ý với Vương Nhất Tự.

Đám người tiếp tục tiến sâu vào trong trấn, Liễu Doanh đi đầu dẫn đường cho cả bọn.

Càng đi vào sâu bên trong khung cảnh xung quanh càng trở nên quỷ dị.

Những con đường ngổn ngang đất đá, lồi lõm, những căn nhà xiu vẹo, xụp xệ, đổ nát bởi tác động của thời gian, từng cành cây ngọn cỏ đều héo úa tàn tạ không có lấy một chút sức sống nào.

Cái đáng quan tâm nhất chính là không khí ở nơi này, yêu khí phải nói là dày đặc gấp mấy lần bên ngoài khiến cho đám người không khỏi rùng mình.

Đi được một lúc, Liễu Doanh ra hiệu cho đám người dừng lại, nàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho cả đám giữ im lặng.

Nàng tiến đến nấp sau một bờ tường bong tróc cũ kỹ đổ nát, ánh mắt nàng trở nên lo lắng nhìn về phía xa.

Đám người Vương Nhất Tự cũng theo sau Liễu Doanh.

Liễu Doanh nấp sau bờ tường, chỉ tay về phía trước.

Phía trước, cách hai ba dãy nhà là một cái sân trống trãi, rộng lớn, ở giữa là một cái hồ nhỏ, giữa hồ có một bông hoa tựa như hoa sen đang ngùn ngụt phát tán ra yêu khí, chính là Dạ Thảo Liên Hoa.

Từ chổ đám người có thể nhìn thấy rõ Dạ Thảo Liên Hoa.

"Kia chính là Dạ Thảo Liên Hoa..."

Liễu Doanh nhỏ giọng nói, nhưng trong giây lát gương mặt nàng liền trở nên ngưng trọng, miệng ấp úng.

"Dạ Thảo...Liên Hoa...sao...sao lại trở thành...như thế?!!"

Không chỉ có Liễu Doanh, mà cả đám người phía sau gương mặt cũng hiển hiện lên nhăn nhó.

"Liễu cô nương...Dạ Thảo Liên Hoa lúc trước mà cô nương nói đến...cánh hoa là ngũ sắc cơ mà...

Bông hoa kia...cánh hoa sao lại màu đen...?!!"

Trương Tấn ngốc trệ hỏi.

"Ta...ta cũng không biết..."

Liễu Doanh ngập ngừng.

"Có lẽ là...Dạ Thảo Liên Hoa tiếp xúc quá lâu với yêu khí... nên bị hắc hóa..."

Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy đoán.

"Hắc...hắc hóa..."

Liễu Doanh trở nên lo lắng trước lời nói của Vương Nhất Tự.

"Phụ quân..."

Trương Tố Tố định nói gì đó nhưng Vương Nhất Tự chen ngang vào.

"Ta biết nàng muốn nói gì...

Dạ Thảo Liên Hoa là hy vọng cuối cùng của Thiên Tuyết... nếu như để nó bị hắc hóa khi nở...thì hy vọng cũng không còn...

Chúng ta bắt buộc phải thanh tẩy đi yêu khí xung quanh nó trước khi nó nở ra!

Đây là cách duy nhất!"

Vương Nhất Tự âm trầm nói, hắn ngưng lại một nhịp, ánh mắt hướng về phía sau Dạ Thảo Liên Hoa, giọng nghiêm túc nói với cả đám.

"Nhưng trước tiên chúng ta phải xử lý hai tên phiền phức kia trước đã..."

Cả bọn ánh mắt liền dán lên cái thứ đang bước chầm chậm nhưng đều bước xung quanh cái hồ.

Một ma thú cao với thân hình lực lưỡng, hình dáng tựa như nhân, da vẻ một màu xanh lục, ngực trần, cao năm, sáu thước, phía sau lưng cõng một cái trống rất to, hai mắt quấn chặt bằng một dãy vải ố màu máu.

"Đó là Thủy Phỉ Đầu lĩnh"

Liễu Doanh giọng run run, chỉ tay về phía trước, nói.

Sau đó nàng chỉ tay về phía một bức tượng cao năm, sáu thước.

"Kia là Ma Đồng Đầu lĩnh"

Bức tượng kia hình dáng cũng tựa như nhân, nhưng đầu có tới bốn khuôn mặt ở bốn phía, có sáu cái tay, hai tay trên cùng cầm một vật như cái trống nhỏ và cái dùi, bốn tay còn lại cầm kiếm.

"Đó chính là hai ma thú mà ta nói lúc trước, chúng canh giữ Dạ Thảo Liên Hoa, không cho bất cứ ai tiếp cận..."

"Thế thì chúng ta chỉ cần đánh bại nó là được..."

Trương Tấn nói.

"Các ngươi có thể thử..."

"Bốn người các ngươi cùng lên đi!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho bốn đệ tử.

Bốn đệ tử liền rút ra vũ khí, vận thân pháp bằng nhanh nhất lao đến chổ Thủy Phỉ Đầu lĩnh.

Thủy Phỉ Đầu lĩnh cảm thấy có động, cánh tay lập tức gõ mạnh vào cái trống trên lưng.

Đùng!

Âm thanh vang dội khắp Phụng Hoàng Cổ trấn, không gian như bị dao động dữ dội, một đợt sóng xung kích từ cái trống trên lưng Thủy Phỉ Đầu lĩnh lan rộng ra khắp xung quanh.

Bốn tên đệ tử Thương Sơn phái gần tiếp cận được liền trước mắt không gian trở nên chói lóa.

Chớp mắt một cái, bốn tên đệ tử Thương Sơn phái, và cả đám người Vương Nhất Tự liền xuất hiện ở ngay tại cổng trấn lúc trước.

Tất cả diễn ra chỉ trong khoảnh khắc.

Đám người gương mặt hiện lên ngốc trệ pha lẫn kinh ngạc.

"Tình huống gì vừa mới xảy ra?

Chúng ta tự dưng sao lại đứng ở đây?"

Trác Hồng Quân không khỏi thắc mắc, liền lên tiếng hỏi trống không.

"Là khả năng dịch chuyển không gian mà ta đã nói lúc trước..."

Liễu Doanh giải thích.

"Thủy Phỉ Đầu lĩnh chỉ cần phát giác ra động tĩnh, liền lập tức dịch chuyển tất cả những thứ có sự sống ra khỏi Phụng Hoàng Cổ trấn..."

"Thế thì chúng ta nhẹ nhàng tiếp cận, không gây ra tiếng động, chắc sẽ được..."

Âu Dương Kiệt lên tiếng.

Liễu Doanh lắc đầu.

"Cũng không được...

Dù không bị Thủy Phỉ Đầu lĩnh phát hiện, nhưng nếu tiến quá gần hồ nước, Ma Đồng Đầu lĩnh sẽ lao đến tấn công, gây ra tiếng động, cuối cùng cũng là bị đưa ra ngoài trấn..."

Đám người khóe miệng hơi giật.

"Gia gia và ta đã thử đủ mọi cách, đều là không thể tiếp cận được Dạ Thảo Liên Hoa...

Chỉ có thể đứng ở phía xa mà quan sát..."

Liễu Doanh thở dài.

"Đúng là một khả năng phiền phức..."

Vương Nhất Tự ngón tay day day thái dương, hắn, từ lúc trông thấy hai tên ma thú kia đã dùng linh lực để thăm dò chúng, cả hai bọn chúng thực lực chỉ ngang hàng với Võ Vương Bát, Cửu phẩm nhưng không ngờ lại có khả năng rắc rối đến như thế.

"Phu... quân... cái trống trên lưng Thủy Phỉ Đầu lĩnh có thể dịch chuyển không gian, có lẽ là một... một pháp bảo, ít nhất phải từ Thượng phẩm cấp bậc...

Nếu như... nếu như chúng ta có thể phá hủy nó...có lẽ sẽ vô hiệu hóa được khả năng dịch chuyển của Thủy Phỉ Đầu lĩnh...?"

Hoa Vi Nghi phân tích.

Ánh mắt Vương Nhất Tự chợt lóe sáng lên.

Hắn nâng cằm Hoa Vi Nghi lên, trìu mến nói.

"Nàng làm tốt lắm..."

Hoa Vi Nghi liền đỏ mặt.

Liễu Doanh lại lắc đầu.

"Gia gia và ta cũng đã nghĩ đến cách đó, nhưng là không có loại ám khí hay cung tên nào có thể phá hủy được cái trống đó...

Hơn nữa, cả cơ thể của Thủy Phỉ Đầu lĩnh được bao quanh bởi một lớp màn chắn hộ giáp... muốn xuyên qua được lớp phòng ngự của nó...e là... không thể..."

"Vậy sao?"

Vương Nhất Tự quay về phía Âu Dương Kiệt, nở một nụ cười gian xảo.

"A Kiệt, lấy thứ đó ra!

Đến lúc ngươi trổ tài rồi a!"


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C180
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ