ดาวน์โหลดแอป
48.22% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 163: Chương 163: Nữ nhân bí ẩn.

บท 163: Chương 163: Nữ nhân bí ẩn.

Chương 163: Nữ nhân bí ẩn.

"Các vị có phiền hay không dẫn bản toạ đến thắp một nén nhang trước mộ của Bách Độc lão quái?"

Vương Nhất Tự hỏi đám người Trường Sinh giáo bằng một giọng thăm dò.

Câu hỏi này khiến cho Huyền Mộ Nhân khẽ giật mình chột dạ, hắn không phải là không biết mộ của Bách Độc lão quái ở đâu, mà là vì một lý do khác.

Cái tên thanh niên trước mặt mò đến Lạc Vẫn đảo này là để tìm Bách Độc lão quái chữa trị cho người thân của hắn, hắn chỉ vừa mới nghe được tin tức Bách Độc lão quái đã chết liền không nói không rằng phẫn nộ giết chết cả bảy, tám người, xong lại coi như không có gì xảy ra.

Một tên máu lạnh thật sự!

Và, nếu như hắn biết được cái chết của Bách Độc lão quái có liên quan đến Trường Sinh giáo thì sẽ như thế nào đây?

Chỉ có một kết cục, cả đám sẽ bay màu tức khắc trong một nốt nhạc!

'Không! Không thể để cho tên này biết được lý do tại sao lão quái lại chết!

Nếu không...e là...'

Huyền Mộ Nhân đắn đo suy nghĩ, cố biện ra cái lý do hợp lý cho cái chết của Bách Độc lão quái một khi Vương Nhất Tự có bất chợt hỏi đến.

Là một kẻ luôn cẩn trọng trong từng bước đi, Huyền Mộ Nhân lúc nào cũng suy nghĩ trước vài bước trước khi định làm một việc gì đó, nhưng cũng vì thế mà hắn chậm hơn so với những kẻ khác, mà cụ thể chính là cái đám ngu ngốc không hề có não đang quỳ mọp run rẩy xung quanh hắn.

"Bọn ta... không hề biết... biết mộ lão quái...nằm ở đâu cả...!"

Lần này người lên tiếng đáp lại Vương Nhất Tự là tên trưởng lão còn lại, Lý Miên Vị.

Đôi mắt Huyền Mộ Nhân trở nên căng thẳng tột độ, mồ hôi đẫm cả lưng áo, hắn hoàn toàn hụt hẫng và cay nghiệt khi mà xung quanh hắn toàn những thứ đầu trâu óc lợn không hề suy nghĩ đến lời sắp nói ra.

Cái tên Lý Miên Vị kia cũng chẳng thông minh hơn tên Cỗ Trúc vừa mới chết kia là bao, hắn ta, không khéo còn có thể kéo cả đám xuống mồ chỉ trong vài khắc nữa.

Huyền Mộ Nhân lúc này chỉ muốn quay lại ngay phía sau và quát cho cái tên Lý Miên Vị chuẩn bị xuất ra những lời lẽ ngu ngốc kia câm miệng lại mà thôi.

Nhưng hắn không làm được, như thế khác nào nói thẳng cho tên thanh niên kia biết rằng cái chết của Bách Độc lão quái có liên quan đến Trường Sinh giáo đâu chứ, chỉ có liên quan đến nên mới tìm cớ mà che giấu đi thôi, đạo lý này ai cũng biết ai cũng rõ cả.

Vương Nhất Tự ánh mắt nghi hoặc quan sát cái tên Lý Miên Vị đang quỳ trong sợ hãi kia một cách dường như là soi mói.

"Các vị cùng Bách Độc lão quái sống trên đảo này, cho dù không thân không thích, cho dù không có quan hệ gì cả, thì chí ít cũng phải biết nơi mà lão quái sống chứ?

Nếu như lão quái có người thân, thì chắc chắn sẽ được chôn cất tử tế gần nơi từng sống...

Ấy vậy mà các vị lại bảo là không biết hay sao?

Lạc Vẫn đảo này xem chừng cũng không lớn lắm, không lẽ các vị quanh năm suốt tháng trốn lui trốn lũi trong cái hóc nào đó nên không biết chuyện hay sao?"

Vương Nhất Tự cố tình khích Lý Miên Vị.

"Không, bọn ta chỉ biết được rằng... Bách Độc lão quái đã chết...hoàn toàn không biết mộ phần của hắn ở đâu....

Đây là sự thật...ta...ta không hề nói dối nửa lời..."

Lý Miên Vị run lẩy bẩy, ấp a ấp úng đáp lời Vương Nhất Tự.

Điệu bộ này của hắn, từ trong hành động đến cả lời nói đều bị Vương Nhất Tự bắt gọn.

Vương Nhất Tự, hắn, sống đã biết bao lâu, trải qua mấy kiếp, làm sao không nhận ra được khi một người đang nói dối chứ?

Lý Miên Vị dù có cố gắng che giấu đến mấy cũng không thể qua mặt được Vương Nhất Tự.

Nhưng mà, đối phương một mặc nhất quyết không chịu tiết lộ thì làm sao có thể ép buộc để hắn nói ra chứ?

Tra tấn để lấy thông tin sao?

Không!

Đấy không phải là cách mà Vương Nhất Tự hay làm.

Hắn không hề thích việc tra tấn người khác một chút nào cả.

Thay vào đó hắn có cách hay hơn để có được thông tin.

Người chết thì không biết nói dối a!

Đúng vậy, biện pháp của Vương Nhất Tự nhanh gọn hơn việc tra tấn rất nhiều.

Vương Nhất Tự lại vận Cầm Long thức áp chế đến chỗ Lý Miên Vị, nhấc bổng hắn lên cách mặt đất hai, ba thước.

Đám đệ tử Trường Sinh giáo cùng Huyền Mộ Nhân nhìn thấy Lý Miên Vị bị nhấc lên như một khúc gỗ, không thể nào chống cự lại thì gương mặt cả đám trở nên trắng bệt.

"Ngươi... ngươi định...làm gì..!!"

Lý Miên Vị cố hết sức gắng hỏi Vương Nhất Tự trong sự bất lực tột cùng.

"Lúc bản toạ giao đấu với hai yêu thú đã nghe được lời các ngươi nói với nhau khi đang lẫn trốn...

Mục đích của các ngươi chẳng phải là đến để bắt bản toạ hay sao chứ?

Đã là kẻ địch, ngươi nghĩ bản toạ định tiếp theo sẽ làm gì?"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu nói.

"Bản toạ còn định trao đổi tính mạng của các ngươi để đổi lấy thông tin về Bách Độc lão quái... nhưng... nếu như các ngươi không hề biết một tí gì... vậy thì bản toạ cũng không giữ lại các ngươi trên thế gian này làm gì nữa..."

"Ngươi.... ngươi..."

Lý Miên Vị cố nói gì đó, nhưng cổ họng tựa như mắc nghẹn chỉ kịp thốt ra vài từ không rõ ràng, sau đó trút hơi thở cuối cùng khi cả thân thể còn đang lơ lửng trên không.

Phịch!

Vương Nhất Tự thả tự do Lý Miên Vị rơi xuống đất làm cho đám người Trường Sinh giáo một phen chấn kinh hồn phách, sợ đến nỗi kém chút không nhịn được mà bĩnh ra quần.

Rồi sẽ đến lượt ai đây?

Trong đầu cả bọn hiện lên một câu hỏi.

Cỗ trưởng lão cùng Lý trưởng lão đã chết, tiếp theo chính là tới lượt bọn chúng.

"Ta...ta...có thể dẫn...dẫn... công tử đến chỗ Bách Độc lão quái..."

Huyền Mộ Nhân lắp bắp trong sợ hãi.

"À thôi, không cần ngươi dẫn đường nữa, bản toạ đã biết chỗ đó ở đâu rồi!"

Vương Nhất Tự thản nhiên gạt đi chút thành ý của Huyền Mộ Nhân, hay nói chính xác hơn phải là sự nỗ lực cuối cùng hòng níu kéo lại sinh mạng của hắn.

Huyền Mộ Nhân cùng đám đệ tử phía sau ánh mắt sững sờ ngước nhìn lên Vương Nhất Tự, trong lòng bọn chúng không khỏi hoang mang.

'Hắn biết?!!

Nếu như hắn đã biết thì tại sao... tại sao lại còn muốn hỏi chúng ta?!!'

Huyền Mộ Nhân hoang mang trong đầu.

'Không lẽ... không lẽ...đúng như hắn nói...hắn là đang cho chúng ta cơ hội...cơ hội để được sống...?!!'

Kỳ thực, Vương Nhất Tự không hề biết gì cả, đây là chiêu trò tấn công vào tâm lý đám người Trường Sinh giáo của hắn.

Vương Nhất Tự, hắn, vốn có thể sai khiến Chung Quỳ tra hỏi thông tin từ linh hồn của gã Cỗ Trúc hay gã Lý Miên Vị kia, nhưng bây giờ thì Chung Quỳ đang bận thi triển màn chắn che giấu sự hiện diện của ba nương tử của hắn, để thi triển được màn chắn đó cần tiêu tốn và duy trì một lượng ma khí khá nhiều vì thế mà Chung Quỳ không thể nào vừa thi triển kết giới vừa thi triển thuật bắt hồn cùng một lúc.

Vương Nhất Tự cũng vốn không hề nghe thấy gì ở phía đám người Trường Sinh giáo này trước đó cả, hắn chỉ dựa vào suy đoán của bản thân nhằm bắt thóp đối phương mà thôi.

Hắn, cùng các nương tử và đệ tử nhập Lạc Vẫn đảo vốn dĩ không ai hay biết, có chăng biết được chuyện này thì chỉ có những kẻ đứng sau tạo nên dị tượng kia mà thôi.

Khu rừng này vốn âm u, ánh sáng vốn là không có, lại đầy rẫy yêu thú, nhưng đám người này lại xuất hiện ở đây hơn nữa khi vừa mới xuất hiện lại phảng phất sát khí tỏa ra, điều này cho thấy kẻ đứng sau dị tượng kia và đám người này là cùng một bọn, và mục đích của chúng chính là bắt giữ những kẻ vừa lên đảo.

Huyền Mộ Nhân run sợ đến nỗi tim tựa như ngừng đập.

Cả bọn đã bị nắm thóp được động cơ, lại còn bỏ qua cơ hội duy nhất để được sống, xem chừng bây giờ có nói gì thêm nữa cũng không thể lay chuyển được tình thế.

Nhưng không lẽ đành bó tay chịu trận hay sao chứ?

Đánh không lại, mà bỏ chạy cũng không xong, phải có cách gì đó để giải quyết nguy cơ này chứ?

Huyền Mộ Nhân cố vắt óc suy nghĩ trong những phút giây dường như là cuối cùng của hắn, bỗng chốc một suu nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Khi Vương Nhất Tự giơ tay lên định tiễn cả đám nhập bọn cùng hai tên trưởng lão kia thì Huyền Mộ Nhân hốt hoảng vội vàng giơ tay lên ra hiệu cho Vương Nhất Tự dừng lại đồng thời cơ thể hắn cũng ngã ra sau, hét lên.

"Công tử xin dừng tay!!!

Tuy...tuy Bách Độc lão quái đã chết... nhưng ta... nhưng ta có cách cứu mạng người thân của công tử...!!!"

Vương Nhất Tự liền khựng lại, ánh mắt nghi hoặc quăng tới chỗ Huyền Mộ Nhân.

"Ngươi...có cách?!"

"Đúng!

Đúng vậy!!

Ta có cách!

Xin hãy tin ta!!"

Huyền Mộ Nhân gật đầu lia lịa đáp lại.

"Ồ, thế nói ra cách của ngươi cho bản toạ xem xem..."

Vương Nhất Tự giả đò quan tâm hỏi.

Cùng lúc đó phía bên đám đệ tử Thương Sơn phái.

Lục Thiên Cầm cùng đám sư đệ sư muội của nàng trên tay lăm lăm vũ khí, tâm thần tập trung, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía hồ nước nơi con hung thú vừa xuất hiện chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.

Con hung thú vừa mới trồi lên từ đáy hồ kia là một con cóc khổng lồ với làn da xù xì màu vàng đồng, quấn quanh thân thể nó là một sợi dây thừng đường kính to bằng hai bàn tay người lớn cột một vật tựa như đồng xu khổng lồ trên lưng nó.

Ánh mắt màu vàng kim của con hung thú liếc nhìn một lượt đám người vừa xâm phạm lãnh thổ của nó trước mặt, nhưng nó lại không có bất kỳ hành động nào tựa như muốn đánh nhau, nó chỉ trồi lên mặt nước và nhìn.

Người ta thường nói, tránh vỏ dưa thì gặp phải vỏ dừa, đám người Lục Thiên Cầm vừa thoát khỏi hai yêu thú đầu lĩnh thì lại gặp ngay một con khác.

Con hung thú này, tuy toát ra khí tức không bằng hai con yêu thú kia, nhưng nó cũng không phải là yếu, sức mạnh của nó có thể sánh ngang với những con đầu lĩnh thú trung cấp, vì thế cả đám không thể chủ quan.

Đám người và con hung thú cứ thế mặt đối mặt, không khí cũng trở nên căng thẳng theo từng nhịp thở.

Đoạn một vài phút trôi qua, không thấy con hung thú có bất cứ biểu hiện nào là muốn tấn công, Lục Thiên Cầm khẽ giơ tay ra hiệu cho cả đám từ từ lùi lại.

Nhưng cả đám còn chưa kịp hành động thì bất ngờ một bóng người vụt đến sau đó đáp xuống lưng con hung thú.

Lục Thiên Cầm cùng cả bọn hết sức ngạc nhiên khi kẻ vừa xuất hiện là một nữ nhân.

Nữ nhân này có gương mặt thanh tú xinh đẹp nhưng cũng chất chứa sự cứng cỏi, cô ta mặc một bộ y phục màu xanh lẫn màu với những đám cỏ mới.

Ở cô ta toát ra một khí chất kiêu ngạo và bướng bỉnh.

Nữ nhân kia hai hàng chân mày nhăn lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào đám người Thương Sơn phái, cô ta lấy ra một thanh đoản kiếm vắt ở sau lưng chỉa thẳng vào đám người giọng chất vấn hỏi.

"Đám các ngươi từ đâu đến đây mà dám tấn công tiểu Mãng?!!"

Lời nói đanh thép của vị cô nương kia làm cho đám đệ tử Thương Sơn phái gương mặt trở nên ngốc trệ, bọn họ không hiểu vị cô nương đó đang nói cái gì cả, vì cả bọn làm gì có ý định tấn công cái gì đâu chứ.

Lục Thiên Cầm quan sát nữ nhân kia, nàng tin chắc rằng cô ta là chủ nhân của con hung thú, và cái tên tiểu Mãng mà cô ta vừa nói chính là tên của con hung thú này, nàng liền lạnh lùng đáp lại.

"Cô nương đừng hiểu lầm, bọn ta chẳng qua chỉ là tình cờ đi ngang qua chỗ này, tuyệt không hề có ý tấn công hung thú của cô nương..."

"Đừng giảo biện!"

Nữ nhân kia quát lớn chặn họng Lục Thiên Cầm.

"Các ngươi chỉ là tình cờ đi ngang qua?

Các ngươi tay lăm lăm vũ khí như thế, sát khí lại ngùn ngụt thế kia, mà bảo là không có ý tấn công tiểu Mãng?!!

Ngươi là đang gạt con nít hay gì?!!"

"...."

Lục Thiên Cầm trầm ngâm không đáp.

"Cũng may là ta xuất hiện kịp thời nếu không thì đám các ngươi đã ra tay với tiểu Mãng rồi...

Chính mắt ta chứng kiến không lẽ sai hay sao?

Đám các ngươi ta nhìn thì thấy cũng giống người đàng hoàng không ngờ lại nói dối không biết chớp mắt, bụng dạ xấu xa không khác gì kẻ cướp!

Ta cho các ngươi ba hồi đếm, lập tức cút khỏi chỗ này, nếu không đừng có trách ta ra tay độc ác!"

Nữ nhân quát lớn vào mặt Lục Thiên Cầm cùng những người phía sau với giọng điệu hung hăng giận dữ.

Lục Thiên Cầm gương mặt bất chợt tối sầm lại, bàn tay siết chặt chuôi kiếm run lên.

Từ trước đến nay chưa có bất cứ kẻ nào dám lớn tiếng quát mắng nàng thậm tệ như thế mà còn sống cả, nàng giận đến mức cả thân thể run lên bần bật.

Sau lưng Lục Thiên Cầm, đám sư đệ sư muội của nàng cùng với Lý Mộng Vân gương mặt tái mét đi vì sợ hãi trước luồng sát khí tỏa ra từ cơ thể Lục Thiên Cầm.

Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa khẽ nuốt nước bọt, khoé miệng giật giật không ngừng.

Tam sư tỷ của bọn hắn khí chất kiêu ngạo, cao cao tại thượng lại bị nữ nhân kia buông lời chửi rủa, xem xem nữ nhân kia chắc là muốn đi đoàn tụ với ông bà sớm.

Về phía Lý Mộng Vân, cho dù nàng chỉ mới tiếp xúc với Lục Thiên Cầm chưa lâu, nhưng lúc nào nàng cũng quan sát từng hành động và lời nói của Lục Thiên Cầm, nàng đoán chắc được rằng, nữ nhân Lục Thiên Cầm này không phải là người có thể chọc vào, và những lời nói mà nữ nhân bí ẩn kia vừa nói chính là tự tuyên án tử cho bản thân.

"Một!"

Nữ nhân đếm lớn, vũ khí vẫn chĩa thẳng vào đám người không hề nhận ra được cái chết đang từ từ tiếp cận.

"Hai!"

Nữ nhân lại hô lớn.

Phù...

Lục Thiên Cầm lúc này thở ra một hơi dài lấy lại sự bình tĩnh, sau đó thu lại kiếm, quay người ra hiệu cho cả đám.

"Chúng ta đi thôi!"

Nàng lạnh lùng cất bước đi trước sự ngỡ ngàng của cả đám.

'Tam sư tỷ lúc nào lại trở nên nhường nhịn kẻ lạ mặt như thế cơ chứ?!!'

Âu Dương Kiệt, Trương Tấn cùng Lý Liên Hoa tâm thần chấn kinh khẽ suy nghĩ.

'Hay là ta đoán sai nhỉ?!!'

Lý Mộng Vân cũng một mặt hồ nghi tự hỏi bản thân về hành động của Lục Thiên Cầm.

Cả đám còn tưởng tượng rằng sau khi nữ nhân kia đếm đến ba thì Lục Thiên Cầm sẽ điên tiết lên mà lao đến chỗ cô ta, dùng thân thể cô ta để mà mài kiếm, thật không thể nào ngờ được rằng Lục Thiên Cầm lại dễ dàng bỏ qua khi bị người khác chửi mắng, lại có thể dằn được cơn giận đang trực bộc phát ra mà nhường nhịn để mà lui đi.


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C163
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ