ดาวน์โหลดแอป
45.26% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 153: Chương 153: Giáng Ma giản quy phục.

บท 153: Chương 153: Giáng Ma giản quy phục.

Chương 153: Giáng Ma Giản quy phục.

"Là Hoàng Kim khí tức..."

Vương Nhất Tự nhíu mày, cảm nhận khí tức đang ào ạt toát ra từ thần thức của Lý Mộng Vân.

"Nếu ta không lầm thì đây chắc chắn là khí tức của Nhân Hoàng Nhân giới năm xưa...

Thật không ngờ, Nhân Hoàng sau khi phi thăng khí tức lại lưu lại Nhân giới hơn nữa còn là trong thần thức của nha đầu này.

Bây giờ thì ta có thể hiểu được lý do tại sao vận mạng của nha đầu này lại mang đến đen đủi xui xẻo cho những người xung quanh a..."

Hệ thống thông suốt.

"Ngươi nói là vì sao?"

Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.

"Nhân Hoàng năm xưa sở hữu Hoàng Kim khí tức, loại khí tức chính khí thuần dương, là loại khí tức được xem là khắc tinh của đám yêu ma nhân trong Tam giới.

Nha đầu này, sau mấy trăm năm lại may mắn có được loại khí tức này, đây là một sự may mắn vô cùng lớn, vì sở hữu được Hoàng Kim khí tức, nha đầu này có thể dễ dàng đoạt được truyền thừa của Nhân Hoàng trở thành người thống lĩnh tiếp theo của Nhân giới.

Nhưng vì Hoàng Kim khí tức ẩn sâu trong thần thức, nên có lẽ nha đầu này vẫn chưa thể nhận ra sự tồn tại của nó.

Trong Tam giới tồn tại một quy luật, có được thứ này sẽ phải đánh đổi bằng thứ khác.

Vì vậy, cho tới lúc nha đầu này thức tỉnh được Hoàng Kim khí tức, thì tất cả những thứ xui xẻo sẽ tiếp tục đeo bám theo, khiến cho nha đầu này trở thành một sao chổi đích thực."

Hệ thống giải thích.

"Và thứ sức mạnh này không phải ai cũng có thể thức tỉnh và sử dụng được nó.

Vì là thuần dương chính khí, nếu như không đủ sức khống chế lực lượng cực nóng mà nó tỏa ra, kẻ sở hữu có thể bị thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn, giống như những gì đang diễn ra lúc này.

Nếu như thần hồn của nha đầu Vân nhi này tiếp tục bộc phát ra Hoàng Kim khí tức, cơ thể sẽ không thể nào chịu nổi, e là sẽ bị khí tức thiêu chết.

Chủ nhân, nếu ngươi không giúp nha đầu này ổn định lại, mọi chuyện có thể sẽ rất tệ."

Hệ thống cảnh báo cho Vương Nhất Tự.

Vương Nhất Tự nhăn mặt, hắn đang đứng cách thần thức Lý Mộng Vân rất xa, nhưng vẫn cảm thấy độ nóng do khí tức kia toả ra, nếu đúng như hệ thống cảnh báo, nếu không ngăn tình huống này lại thì Lý Mộng Vân có thể sẽ phải chết, hắn, vốn là muốn nhận Lý Mộng Vân làm đệ tử, một đệ tử tương lai có thể trở thành Nhân Hoàng cai quản cả một giới, đệ tử như thế hắn làm sao lại có thể giương mắt nhìn nàng bị khí tức thiêu chết kia chứ.

"Ngươi... ngươi...?

Ngươi rõ ràng chỉ là... một phàm nhân yếu đuối...

Sao lại có thể...có thể...sở hữu khí tức của ngài ấy...?!!

Vô lý!

Không thể nào!!"

Giáng Ma Giản cảm nhận được Hoàng Kim khí tức, liền nhận ra được ngay chính là khí tức của Nhân Hoàng năm xưa, nó trở nên hoang mang cùng kích động không thôi.

Đã hơn năm trăm năm nay, nó, Giáng Ma Giản, sau khi Nhân Hoàng phi thăng thiên giới, lại không mang theo nó, để nó lại Hoàng Lăng Mộ Phủ cùng với truyền thừa Nhân Hoàng, với mong muốn hậu thế có thể đoạt được mà khiến cho nhân giới vươn lên so với những giới khác.

Giáng Ma Giản ở bên cạnh truyền thừa của Nhân Hoàng dần dần có được linh tính, nó theo những di ngôn của Nhân Hoàng để lại, nằm sâu trong Hoàng Lăng Mộ Phủ mà chờ đợi hậu nhân của chủ nhân.

Nhưng đến một ngày, một trận pháp triệu hồi kỳ lạ xuất hiện ở Hoàng Lăng Mộ Phủ triệu hồi nó vào trong không gian giới chỉ của một kẻ xa lạ mà xưa nay nó không hề quen biết, nó bất ngờ và muốn chống cự lại trận pháp nhưng sức mạnh của nó không thể nào làm cho trận pháp kia có chút suy suyễn, nó đành bất lực chấp nhận rơi vào tay kẻ khác, kẻ mà ai cũng biết là ai a.

Giáng Ma Giản thời gian ở trong không gian giới chỉ của Vương Nhất Tự, cảm nhận được rằng, kẻ đang giam giữ nó không phải kẻ tầm thường.

Một kẻ có thể thi triển trận pháp bất chấp cả cấm chế của Hoàng Lăng Mộ Phủ mà Nhân Hoàng đặt ra, chắc chắn không phải hạng tầm thường.

Hơn nữa, nó còn cảm nhận được bên trong không gian giới chỉ của tên Vương Nhất Tự còn có rất nhiều những thần binh khác, và tất cả những thứ thần binh đó không những có linh trí, còn là những thần binh thần phẩm, so về cấp độ lẫn sức mạnh, nó đều bị bọn chúng áp đảo, nó chỉ còn cách phủ phục nằm yên trong không gian giới chỉ, không dám kháng cự một chút nào.

Nhưng điều nó không thể ngờ là tên Vương Nhất Tự này lại dễ dàng trao nó cho một ả nữ nhân tầm thường, nó dù gì cũng là thần binh Thánh phẩm, là vũ khí của Nhân Hoàng, làm sao nó có thể chịu được sự sỉ nhục khi mà bị cầm nắm bởi bàn tay dơ bẩn của phàm nhân.

Nó không cam tâm!

Và nó quyết định sẽ thâu tóm, chiếm đoạt thần thức của nữ nhân này, chiếm trọn thân xác của ả, sau đó tự mình phản kháng, đánh chết đám người Vương Nhất Tự kia.

Và tình huống nó dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới chính là ả nữ nhân tầm thường mà nó khinh thường kia lại sở hữu khí tức của chủ nhân khi xưa của nó.

'Không lẽ nữ nhân này lại là truyền nhân của Nhân Hoàng?

Không lẽ là do ông trời sắp đặt để ta gặp được nữ nhân này?!!'

Giáng Ma Giản nghĩ ngợi.

Đang lúc mộng mộng suy nghĩ Giáng Ma Giản bỗng giật mình khi một hình bóng khá quen thuộc bất chợt xuất hiện bên cạnh Lý Mộng Vân.

"Là... là tên chết tiệt ngươi?!!"

Giáng Ma Giản hét lớn.

"Ngươi... ngươi làm sao...lại xuất hiện được ở chỗ này...?!!"

Vương Nhất Tự không thèm để ý đến Giáng Ma Giản, hắn, hai ngón tay chạm vào trán Lý Mộng Vân, dùng khí lực của bản thân áp chế và ổn định lại Hoàng Kim khí tức mà Lý Mộng Vân đang tỏa ra.

Lý Mộng Vân thần thức, trong lúc bộc phát Hoàng Kim khí tức, đã không còn giữ được lí trí, đầu óc nàng trống rỗng, đến ngay cả việc Vương Nhất Tự xuất hiện bên cạnh nàng cũng không nhận ra được.

Bặc!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Vương Nhất Tự đã áp chế được Hoàng Kim khí tức, khí tức mà Lý Mộng Vân toả ra dần dần thu trở lại thần thức.

Lý Mộng Vân thần thức cũng ngất đi.

Vương Nhất Tự tay trái nắm lấy tay Lý Mộng Vân, tay phải vòng ra sau lưng đỡ nàng từ từ nằm xuống.

"Nha đầu, nghỉ ngơi đi..."

Vương Nhất Tự ôn nhu nói với Lý Mộng Vân thần thức, sau đó đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Giáng Ma Giản.

Giáng Ma Giản bất chợt run lên.

Cảm giác ánh mắt của Vương Nhất Tự nhìn nó khiến cho nó cảm nhận được một sát khí kinh khủng, linh trí nó trở nên tột cùng sợ hãi.

'Đây là...là cảm...cảm giác gì thế này?!!'

"Bản tọa thấy ngươi là Thánh phẩm binh khí, lại là vũ khí của Nhân Hoàng, nên mới tạo cơ hội cho ngươi được vùng vẫy, không nỡ phá hủy ngươi.

Thế mà ngươi lại không biết thân biết phận, dám làm tổn hại đến thần thức tên đệ tử này của bản tọa...

Ngươi là đang muốn chọc giận bản tọa?!!"

Vương Nhất Tự trầm giọng nói, giọng điệu chất chứa đầy sự đe dọa, đồng thời bộc phát ra khí tức của bản thân nhằm đến Giáng Ma Giản mà đè nén xuống.

Phía sau lưng Vương Nhất Tự chợt hiện lên một hình bóng khổng lồ, cao hơn hai mươi thước.

Giáng Ma Giản nhìn vào thứ vừa xuất hiện sau lưng Vương Nhất Tự cả thân thể của nó run lên bần bật.

Thứ đó, hình dạng như một ma nhân, với cặp mắt đỏ rực đầy giận dữ, cặp răng nanh dài và sắc nhọn nhô ra, toàn thân thứ đó là một bộ giáp đỏ rực như màu máu, nó có bốn cánh tay, mỗi cánh tay cầm một thứ vũ khí khác nhau, và hơn hết, thứ đó toả ra một áp lực khủng bố mà Giáng Ma Giản chưa bao giờ cảm nhận được từ khi nó được rèn ra, khí tức còn mạnh hơn cả Nhân Hoàng gấp trăm gấp ngàn lần.

"Sát...Sát Thần...?!!"

Giáng Ma Giản gọi tên thứ đó trong tột cùng của sợ hãi.

"Thần Hồn... Thần Hồn của ngươi...?!!

Sao có thể...?!!

Không thể nào!!!"

"Có gì mà không thể?"

Vương Nhất Tự đưa tay phải về hướng Giáng Ma Giản âm trầm nói.

"Đừng nói là vũ khí của Nhân Hoàng, mà đến ngay cả tên Nhân Hoàng kia, bản tọa thích giết là giết!

Ngươi bây giờ cũng nên chết đi!"

"Không!

Không!"

Giáng Ma Giản dùng hết sức can đảm hét lớn, điệu bộ như cầu khẩn Vương Nhất Tự.

"Đừng...đừng giết ta!

Ta sẽ chấp nhận ngươi làm chủ nhân!

Xin đừng giết ta!"

"Ngươi xứng sao?!!"

Vương Nhất Tự lạnh lẽo hỏi.

"Ta...ta có thể...làm bất cứ điều gì mà người yêu cầu...

Làm ơn hãy tha cho ta một mạng!"

Giáng Ma Giản đi theo Nhân Hoàng, tung hoành ngang dọc ở nhân giới, bất kể là Yêu Vương, bất kể là Ma Nhân, loại gì cũng đã gặp qua, nhưng kẻ sở hữu Thần Hồn kinh khủng và đáng sợ như thế này nó chưa bao giờ đụng độ.

Có thể nói, ngay cả Nhân Hoàng cũng không thể nào có được Thần Hồn mạnh khủng khiếp như thế này được.

Lại nói, Thần Hồn là đại diện cho sức mạnh linh hồn của một võ giả, Thần Hồn càng mạnh cũng đồng nghĩa với võ giả càng mạnh, chỉ những võ tu, kiếm tu đạt đến Võ Thánh, Kiếm Thánh, thức tỉnh được Thức Hải mới có thể khởi thông và ngưng tụ ra Thần Hồn sau một giai đoạn quá trình tu luyện bồi dưỡng thần thức rất lâu và gian nan khổ cực.

Thần Hồn cũng được phân loại từ thấp đến cao giống như tu vi cảnh giới, cụ thể Thần Hồn chia làm bảy tầng dựa theo màu sắc khí tức mà Thần Hồn toả ra, mỗi tầng lại chia làm ba hồn thức nhỏ là sơ kỳ, trung kỳ và đỉnh phong.

Dựa vào màu sắc cùng mức độ chấn nhiếp mà Thần Hồn của Vương Nhất Tự đang bộc phát ra, Giáng Ma Giản đoán chắc đó chính là Huyết Hồn đỉnh phong, bậc cao nhất của Thần Hồn.

Với một tồn tại như vậy, một Huyết Hồn như thế kia, thì so ra Nhân Hoàng cũng chỉ là con sâu cái kiến, kẻ mà chỉ có thể thi triển ra được Lam Hồn đỉnh phong.

Giáng Ma Giản vừa sợ hãi vừa cảm thấy may mắn khi không bị tên nhân loại kia bóp nát sau khi nó đã làm hại đến nữ nhân kia.

Bây giờ nó chỉ có thể buông bỏ hết tất cả sự kiêu ngạo, tất cả sự tự cao mà hết lời van xin được sống.

Nó tha thiết được sống!

"Bất cứ điều gì?!"

Vương Nhất Tự nghiêng đầu tỏ vẻ cao ngạo hỏi lại.

"Đúng!

Đúng!

Bất cứ điều gì..."

Giáng Ma Giản sốt sắng đáp.

"Tên đệ tử này của bản tọa..."

Vương Nhất Tự ánh mắt liếc về phía thần thức Lý Mộng Vân đang nằm.

"Chủ nhân yên tâm!

Đệ tử của chủ nhân cũng sẽ là chủ nhân của ta!

Ta sẽ hết lòng hỗ trợ cho nàng ta!"

Giáng Ma Giản đoán ý của Vương Nhất Tự lập tức chen ngang câu nói của hắn, nó mặt dày đến mức nhận cả hai làm chủ nhân ngay lập tức.

'Trước mặt ta bây giờ...là một tồn tại vượt qua cả Nhân giới... đến ngay cả Nhân Hoàng cũng không thể động đến một cọng lông của hắn...

Ta còn có thể làm được gì nữa chứ...

Chống đối thì coi như vạn kiếp bất siêu sinh...'

Giáng Ma Giản trong lòng tự than thở với bản thân.

'Tên này...còn có thể mặt dày đến như vậy sao?!'

Hệ thống lên tiếng khinh dễ Giáng Ma Giản.

'Với loại tự cao tự đại như thế này thì chỉ có dùng sức mạnh áp đảo để mà bắt nó phục tùng mà thôi!'

Vương Nhất Tự đáp lại lời hệ thống.

"Nếu như ngươi đã nói như vậy, vậy bản tọa đàm sẽ cho ngươi thêm một cơ hội..."

Vương Nhất Tự sau đó nói với Giáng Ma Giản, hắn thu lại Thần Hồn, đồng thời bàn tay phải ngưng tụ ra một quả cầu linh lực màu vàng.

Hắn sau đó thả quả cầu lên không.

Quả cầu chứa đựng linh khí lơ lửng trên không tỏa ra một luồng linh khí ồ ạt nhanh chóng bao phủ cả một vùng Thức Hải.

Giáng Ma Giản chăm chú dõi theo từng hành động của Vương Nhất Tự, nó cảm thấy linh trí của bản thân như được cường hóa lên thêm một bậc dưới tác động của quả cầu kia.

'Đây...đây rốt cuộc là...?!!

Tại sao ta lại cảm thấy linh lực của bản thân có chút cường đại hơn?

Không lẽ là...?!!'

Giáng Ma Giản hoang mang nghĩ ngợi.

"Bản tọa lưu lại nơi này một đạo Thiên Địa Chính Nhiên khí tức, đây là linh khí hấp thụ của thiên địa, có thể giúp chữa trị cũng như nâng cao thần thức.

Với thứ này, cả ngươi và nha đầu Vân nhi đều có thể dễ dàng tăng cường linh lực và thần thức của bản thân."

Vương Nhất Tự giải thích.

"Bản tọa giao lại nơi này cho ngươi!

Đợi sau này Vân nhi thức tỉnh được Thức Hải, ngươi phải hết lòng phò tá cho nó.

Nếu như dám để cho nó chịu bất cứ tổn thương nào, bản tọa sẽ tính hết lên người ngươi, đã rõ chưa?!"

Vương Nhất Tự giọng nghiêm túc nói.

"Đã...đã rõ... thưa chủ nhân...!"

Giáng Ma Giản sốt sắng.

"Rất tốt!"

Vương Nhất Tự sau đó lạnh lùng quay người bước đi, hình bóng dần dần biến mất vào hư vô.

Ư... ư...

Vương Nhất Tự vừa đi khỏi, thần thức của Lý Mộng Vân cũng tỉnh lại do sự chữa trị của Thiên Địa Chính Nhiên khí tức.

"Chủ nhân, người đã tỉnh lại a!"

Giáng Ma Giản bất chợt thay đổi thái độ, quay ngoắt trăm tám mươi độ, trở nên mừng rỡ, lao đến vây quanh quấn quýt Lý Mộng Vân như một con cún đang mừng chủ.

Hành động này của Giáng Ma Giản khiến cho thần thức Lý Mộng Vân hết sức kinh ngạc, gương mặt hiện lên ngốc trệ.

Một vài phút trước, cái thứ này còn hận không giết chết nàng không thôi, bây giờ lại như một con cún ngoắc ngoắc đuôi.

'Đây là... rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?!!'

Thần thức Lý Mộng Vân tự hỏi bản thân.

Phịch!

Vương Nhất Tự trở lại thực tại, bế Lý Mộng Vân nhẹ nhàng đáp xuống lưng Cổ Băng Long Quy.

"Vân nhi, chào mừng ngươi trở lại..."

Trương Tố Tố khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Lý Mộng Vân đang từ từ mở mắt ra.

Lý Mộng Vân trải qua vài giây, chớp chớp mắt, thần trí liền tỉnh táo lại, nàng vội vàng bật dậy, hoang mang nhìn đám người đang vây xung quanh, nàng vẫn còn chưa nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ mang máng trong đầu rằng, sau khi nàng vung Giáng Ma Giản xuống đầu Tam Sinh Hải Xà Vương liền mất hết ý thức.

"Vân nhi, ngươi không sao chứ?

Ngươi làm bọn ta lo lắng lắm đấy!"

Hoa Vi Nghi lên tiếng hỏi han, giọng nàng cũng nhẹ nhàng diệu dàng như Tố Tố.

"Mọi người..."

Lý Mộng Vân ngơ ngác.

"Rốt cuộc... rốt cuộc là... chuyện gì đã xảy ra...?"

"Hừ...Lại còn chẳng phải là do bản thân ngươi yếu kém, sử dụng vũ khí mà chưởng môn ban cho lại bị nó chiếm mất thần trí, quay ngược lại tấn công bọn ta?

Nếu như không có chưởng môn giúp đỡ thì bây giờ ngươi đã chết rồi!"

Lục Thiên Cầm ngôn từ lạnh lùng phát ra, nàng khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ tựa như xem thường cái nữ nhân trước mắt.

"Ta...ta...đã làm ra những chuyện đó sao...?"

Lý Mộng Vân cúi mặt buồn bã, bàn tay nàng siết chặt Giáng Ma Giản.

"Mọi chuyện cũng đã qua, chỉ là do năng lực của Giáng Ma Giản quá lớn, so với một Võ Tôn thì không thể khống chế được nó...

Vân nhi, thay vì ngồi đó buồn bã tự trách, ngươi nên đứng lên, cố gắng mạnh lên thật nhanh để có thể xứng đáng với thứ bản tọa tặng cho ngươi!"

Vương Nhất Tự ôn nhu nói.

"Chưởng môn nói đúng đó!

Lý cô nương, mọi chuyện đã qua rồi, không nên tự trách nữa..."

Lý Liên Hoa ngồi xuống cạnh Lý Mộng Vân, nắm lấy tay nàng, an ủi.

"Hơn nữa, Lý cô nương, chẳng phải là đã giết được Tam Sinh Hải Xà Vương, trả thù cho huynh đệ đồng môn rồi hay sao?"

Lý Mộng Vân giật mình khi nghe Lý Liên Hoa nói.

Nàng lập tức đứng bật dậy, ánh mắt nhìn về phía xa, nơi Tam Sinh Hải Xà Vương xuất hiện khi trước, bây giờ chỉ còn là một vùng biển động dữ dội, dù cho bị sương mù che khuất mất một phần lớn tầm nhìn nhưng Lý Mộng Vân vẫn có thể nhìn thấy một màu đỏ của máu lênh láng trên mặt biển trước mặt.

"Ta...ta thật sự... thật sự đã tự tay trả được thù...?

Tam....Tam Sinh...Hải Xà Vương... thật... thật sự đã chết...?"

Lý Mộng Vân lẩm bẩm, giọng nàng run run.

Nàng sau đó quay lại, hết nhìn Lý Liên Hoa, lại nhìn ba đệ tử kia của Thương Sơn phái, ánh mắt như muốn cả bốn người khẳng định giúp nàng.

Ngoại trừ Lục Thiên Cầm, thì ba người kia đều gật đầu đáp lại Lý Mộng Vân.

Tình huống này khiến cho Lý Mộng Vân không thể kiềm được nước mắt.

"Hức...hức...

Cuối cùng...cuối cùng...các sư huynh sư tỷ của ta...đã được nhắm mắt..."

"Điều này thì chưa chắc!"

Mộc Phiến La đứng phía sau, lên tiếng cắt ngang giây phút cảm động này của Lý Mộng Vân.

Cả đám người ngốc trệ, liền quay lại ngơ ngác nhìn Mộc Phiến La.

"Sư nương...lời người vừa nói là sao?"

"Chẳng phải Tam Sinh Hải Xà Vương đã bị Lý cô nương giết chết rồi hay sao?"

"Không lẽ sư nương nhận ra được điều gì sao?"

Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Lý Liên Hoa một mặt ngốc trệ, cùng hỏi Mộc Phiến La.

"Tam Sinh Hải Xà Vương chính xác là đã bị Vân nhi giết chết.

Nhưng mà..."

Mộc Phiến La giọng nói trở nên nghiêm túc.

"Nhưng mà nếu như kẻ hại chết sư huynh đệ đồng môn của Vân nhi không phải là Tam Sinh Hải Xà Vương thì sao?"

"?!!!"

Cả đám người, ngoại trừ Vương Nhất Tự, đều kinh ngạc trước lời nói kia của Mộc Phiến La, mà người kinh ngạc nhất ở đây chính là Lý Mộng Vân.

Lý Mộng Vân, nàng, tận mắt chứng kiến Tam Sinh Hải Xà Vương giết chết sư huynh đệ đồng môn của nàng, không lẽ lại sai hay sao chứ?!!


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C153
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ