ดาวน์โหลดแอป
85.71% Triage (Phân Loại Bệnh Nhân) / Chapter 6: Chương 6

บท 6: Chương 6

"Mai không có nhấc máy." Tol tức giận nói. Về phần mình tôi cố gắng đảo mắt xung quanh để tìm kiếm N"Mai. Có nhiều người qua lại tới lui tới mức tôi chóng hết cả mặt. "Em đã gọi đến mười lần rồi. Chúng ta nên làm gì đây?"

Tôi thở dài để trút sự khó chịu trong lòng. Tôi biết rằng Tol đang lo lắng cho Mai. Nếu tôi nghĩ một cách ích kỷ thì chỉ cần Tol an toàn là tôi đã hài lòng rồi. Nhưng bởi vì Mai có ý nghĩa rất lớn đối với Tol và cá nhân tôi biết một chút chuyện của Mai khiến tôi bắt đầu coi em ấy như một người em gái. Bản thân tôi cảm thấy không yên tâm khi lướt qua vấn đề của Mai. Mai biến mất sau đêm Tol gặp Heart. Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghe bất kỳ tin tức nào về Mai trong các vòng lặp trước vì tôi không nghĩ đến điều này sẽ trở nên quan trọng.

"Anh nghĩ Mai đi gặp Ai"Heart. Em ấy đột nhiên bước ra khỏi cửa hàng như thế. Nhân viên thậm chí nói rằng Mai dường như thật sự gấp gáp như có gì đó khẩn cấp vậy." Tôi vuốt lưng Tol để em bình tĩnh hơn. "Hãy từ từ tìm em ấy. N"Mai chắc vẫn quanh quẩn đâu đây thôi."

Biểu cảm của Tol trông thực sự căng thẳng. Tol bước nhanh và vượt qua tôi sau đó quay lại đối mặt với tôi, đến mức tôi gần như không thể dừng bước kịp lúc. "Anh, nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, đừng can thiệp nhé. Anh hiểu không?"

"Nếu có điều gì đó bất ngờ xảy ra, anh làm sao có thể đứng yên mà nhìn được đây. Em mới là người không được phép làm bất cứ điều gì. Em bị bệnh tim đó. Đừng thúc ép bản thân quá ."

"Anh mới là người không được phép can thiệp ấy. Rồi anh sẽ chết mất. Nếu anh mất mạng lần nữa thì em sẽ không tha thứ cho anh đâu." Tol chỉ tay về phía tôi.

Tôi cau mày khi thấy những lời của Tol hôm nay không có nghĩa gì cả. Cả Tol và tôi đều sững sờ. Tôi sợ rằng trái tim của Tol sẽ ngừng đập trong khi Tol sợ rằng tôi sẽ bị Heart đâm và mất mạng một lần nữa. "Tol, nghe anh." Tôi cố gắng nói chuyện để trấn tĩnh em. "Anh không thể hứa rằng anh sẽ không can thiệp, nhưng anh sẽ cẩn thận hơn. Được chứ?"

"Không được." Tol cãi lại.

"Vậy rồi em muốn anh làm gì đây?" Tôi lớn tiếng đáp lại khiến, Tol lặng đi. "Sao em có thể để anh đứng nhìn N"Mai gặp rắc rối? Tol lúc nào cũng nói về chuyện này mà sao hôm nay em không nghe anh vậy hả?"

Tol vẫn yên lặng. Về phần mình,tôi vừa nhận ra rằng mình đã bất cẩn nói điều gì đó không phù hợp. Tol nắm chặt tay rồi thả lỏng như thể em đang cố gắng kìm nén bản thân. "Vậy thì hãy để cả hai chúng ta cùng chết. Rồi chúng ta không phải quay lại và cứu nhau nữa." Tol nói với giọng lạnh lùng rồi quay lưng lại rồi bước đi thật nhanh, khiến tôi đứng yên như thể tôi bị đúc thành đá.

Tôi...chết tiệt.Tôi vừa làm gì thế này?

"Tol.." Tôi đang định chạy đến và xin lỗi Tol nhưng có một tiếng hét quen quen của một cô gái đến từ tầng dưới vang lên. Tôi bỗng nhận ra giọng nói đó thuộc về ai. Tol và tôi cùng lúc quay sang nơi phát ra giọng nói đó, rồi chạy về phía lan can và nhìn xuống tầng trệt trong hoảng loạn.

Tôi đã nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh Mai bị Heart ôm đầu, rồi bị không chế bằng con dao và anh ta sẽ hét lên những lời đe dọa để không cho ai đến gần. Nhưng không phải như vậy. Cảnh tượng mà tôi nhìn thấy lại là N"Mai đang đứng với hai tay che lấy miệng, trước mặt em ấy là gã trai trẻ tên Heart quỳ xuống trước mặt với một bó hoa và một tấm xốp mô phỏng hình chìa khóa xe. Đằng sau cả hai là một triển lãm xe ô tô mini với hoa văn rất dễ thương. Một trong những chiếc xe đang đỗ ở đó có một chiếc nơ lớn trên đầu.

Và rồi hai người ôm nhau hạnh phúc. Tol và tôi chỉ có thể nhìn vào cảnh tượng trước mặt chúng tôi trong sự hoài nghi. Tôi quay lại nhìn Tol, người cũng quay lại nhìn tôi. Tim tôi đập nhanh như thể sẽ thoát ra khỏi lồng ngực ấy. Một điều gì đó lóe lên rõ ràng trong đầu tôi lúc này, hẳn đó chính là đáp án cho câu hỏi chìa khóa mấu chốt để cứu Tol là gì? Không phải vì tôi. Không phải vì N"Mai, hay Ai"Heart. Nhưng thay vào đó là chính Tol. Chỉ khi Tol không ngoan cố yêu cầu Mai làm bạn gái của mình thì tình huống xấu giữa Mai và bạn trai cũ sẽ tự trở nên tốt hơn. Việc Tol can thiệp đã khiến bạn trai cũ của Mai tức giận và sau đó là tất cả những sự việc khủng khiếp mà Tol và tôi phải trải qua.

Chỉ cần Tol không trở thành bạn trai của Mai. Chỉ cần điều này thôi.

Tol quay lại nhìn Mai và Heart vẫn đang ôm nhau một lúc trước khi em rời khỏi chỗ đang đứng. Tôi nhanh chóng đi theo Tol và nắm lấy cổ tay em. "Tol."

Tol rút tay ra khỏi tay tôi. "Cứ nói ra đi anh."

Tôi gần như muốn thút thít như một chú chó bị chủ phớt lờ. "Anh xin lỗi nhé."

Tol không nói gì cả. Em thở dài rồi đi vòng quanh tôi chầm chậm. Tôi lặng lẽ đi theo em, đợi Tol bớt giận rồi tôi sẽ cố gắng xin lỗi lần nữa. Tôi biết rằng Tol có thể có cùng cảm giác với tôi ngay bây giờ. "Ờm ... thật là lạ phải không? Không biết làm sao Heart biết Mai đang ở đây nữa. Nếu theo cảnh này, chúng ta không phải lo lắng nữa. Họ đã làm lành rồi. Việc tấn công có thể sẽ không xảy ra đâu." Tôi cố gắng nói chuyện với Tol để thay đổi bầu không khí.

"Không biết." Tol trả lời ngắn gọn.

Ôi, tình hình vô cùng căng thẳng. Nếu Tol vẫn giận tôi, tôi sẽ khóc mất. "Vậy thì ... em vẫn còn đói chứ? Trước đó chúng ta chưa ăn gì nhiều mà."

"Vậy quay lại đi anh." Tol nói mà không thèm nhìn tôi.

"V ... vâng ạ." Tôi chấp nhận mệnh lệnh của em với giọng nói cô đơn.

-------------------------------------------------------------

Tôi đưa Tol về căn hộ đúng 9 giờ tối. Tol cứ yên lặng suốt quãng đường về nhà. Em chỉ thích nhìn ra ngoài cửa sổ một cách yên tĩnh. Tôi có gắng bắt chuyện với em bằng những câu đùa nhạt nhưng Tol vẫn phớt lờ tôi. Em có lẽ thực sự rất giận nên mới đối với tôi thế này. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

Khi rơi vào tình huống căng thẳng, tôi thường mắng mỏ ai đó một cách vô tư, đó cũng là điều mà tôi muốn thay đổi.

Khi về đến phòng tôi, Tol cầm lấy ba lô, đi thẳng đến tủ quần áo và lấy áo sơ mi của chính mình và nhét chúng vào túi. Khi thấy điều đó, tôi nhanh chóng chạy đến chặn tủ quần áo, không cho Tol lấy được bất cứ thứ gì. "Em định đi đâu vậy?"

"Về kí túc." Tol quay qua nhìn tôi đang chặn đường em rồi tỏ ra có chút không vui. "Không còn ai gặp nguy hiểm nữa."

Tôi giơ đồng hồ lên xem giờ. "Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc."

"Em nghĩ có lẽ không còn gì xảy ra nữa đâu. Mọi người đều được an toàn rồi." Tol kéo khóa ba lo lại. Có lẽ em không muốn nhét thêm gì từ ngăn tủ nữa vì có tôi đang chắn đường rồi.

Tôi quyết định chụp lấy cơ thể em và ôm lấy thật chặt. "Tol, đừng đi mà." Tol vươn tay và tự đẩy mình khỏi tôi. "Hẹn mai gặp."

"Không, Tol. Hãy ở lại với anh tối nay. Anh xin em đó." Cơ thể tôi run rẩy. Bác sĩ Tihn là một người rắn rỏi nhưng đôi khi cũng "có phút giây yếu đuối không ngờ".

Ngay bây giờ tôi đang sắp khóc vì sợ hãi. Tôi sợ mất đi người trước mặt mình. "Đừng có lái xe tối nay, nguy hiểm lắm. Anh không muốn chờ đợi điều gì nữa. Anh mệt rồi. Hãy để mọi việc kết thúc tối nay nhé? Hãy thức dậy cùng nhau vào sáng mai." Tôi cảm thấy sự căng thẳng của Tol giảm dần. Tôi quay lại nhìn vào khuôn mặt của Tol. Khuôn mặt của tôi bây giờ có thể trông không đẹp lắm, mắt tôi có lẽ đỏ như cà chua bi . "Nào, lại đây ... chúng ta hãy cùng nhau ngồi xuống."

Tôi thấy một tia sáng trong mắt Tol. Bản thân em dường như nhận ra rằng mình đã nói chuyện rất gay gắt và điều đó làm tôi đau lòng nhưng tôi không nghĩ rằng em tức giận dù chỉ một chút. Tol buông ba lô và để rơi xuống sàn. Lý trí của Tol dần bắt đầu trở lại. "Đó là ... do em quá căng thẳng." Tol đưa tay lên xoa bóp thái dương. "Lần đó ..."

Tôi gật đầu. "Ừ, căng thẳng quá."

"Thật đáng sợ, và mọi việc diễn ra quá nhanh. Đến mức em ... không biết ... Em cứ nghĩ đến anh còn sống hay không, Mai có ổn hay không. Và bản thân em có thể làm gì." Tol thở dài. "Em xin lỗi."

"Em không cần phải xin lỗi, cưng à. Anh cũng có lỗi khi nói như thế." Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Tol. "Vậy tối nay ở lại với anh nha em."

Tol hạ mắt và gật đầu chầm chậm, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. N"Tol là một cậu bé ngoan hiểu chuyện và đó là lý do tại sao em quay lại với tôi. Tôi vui vì không cần thiết tranh cãi lâu làm gì. Tol đã ngừng giận tôi nhanh hơn cả Sibra khi cô nàng bị giam trong phòng tắm.

---------------------------------------------

Tol và tôi quyết định ngồi trên chiếc ghế hồ bơi trên gác lửng bên cạnh trung tâm thể hình của chung cư. Tol thì đang nhìn chằm chằm vào nước hồ bơi lấp lánh vì ánh sáng bên dưới. Tôi thì đang nằm trên ghế , nhìn lên bầu trời thành phố không có nhiều sao.

"Bây giờ là mấy giờ rồi anh?" Tol hỏi

"10 giờ tối rồi." Tôi đáp lại trong khi vẫn nhìn chằm chằm về phía bầu trời. "Lẽ ra giờ này, em đã lên cơn đau tim. Năm phút sau thì được đưa đến Khoa Cấp Cứu. Anh đang đặt máy thở cho ông chú hen suyễn khi em được đưa đến. Vòng lặp tiếp theo, anh sẽ để người khác làm điều đó, thay vì vậy anh có thể chăm sóc em. Nhưng cuối cùng thì em mất trong tay anh. Rồi tiếp đến, anh đợi em trước Khoa Cấp Cứu, cầu nguyện rằng em sẽ tin vào lời cảnh báo của anh. Nhưng em vẫn ở đó, bất tỉnh, người đẫm máu. Mọi việc đã xoay vòng như thế đấy. "

"Lần đó, anh đã thích em chưa?" Tol hỏi thẳng mà không chút ngại ngùng. Tôi quay lại nhìn Tol.

"Lúc đầu, anh cũng không nghĩ gì sâu xa cả. Nhưng sau một thời gian dài, anh cảm thấy gắn bó với người anh phải liên tục cứu mạng như vậy. Và rồi khi Tol xin Mai làm bạn gái của em, một lần nữa anh nhận ra rằng anh đau lòng thấy em thuộc về người khác. "

"Ah." Tol đứng lên khỏi ghế của mình và bước tới ngồi trên mép ghế tôi đang nằm. Tôi dịch sang hướng khác để cho Tol ngồi thoải mái hơn. Em đưa tay chạm vào ngực trái của tôi.

"Cũng khoảng thời điểm này, anh gần như đã mất mạng tại sân bóng rổ. Con dao đâm sâu trong ngực anh." Tol ấn ngón tay xuống ngực tôi. "Mai gọi cho Khoa Cấp Cứu, và em ấy cũng thức hiện CPR. Khi xe cứu thương đến, có một anh chàng nhỏ nhắn đưa anh vào xe cứu thương, ấn ngực cho anh, đặt máy thở, cứu anh cho đến giây phút cuối cùng. Nhưng sau tất cả, anh cũng chết. .. "

Tôi nắm bàn tay Tol trên ngực mình. "Lúc ấy, em có buồn không?"

Tol nhìn tôi bình tĩnh. "Nếu em không buồn thì em có lẽ sẽ không quay lại đâu."

Tôi mỉm cười thật lớn. "Anh thấy hạnh phúc lắm khi nghe thấy điều này. Sao em lại dễ thương vậy chứ? Em có bạn trai chưa thế?"

Tol cười rồi quay qua nhìn ánh đèn bên ngoài. "Em có rồi."

"Ai là người yêu em thế ạ? Có thể nói cho anh nghe chút được không?"

"Người ta vừa già vừa xấu tính, thích nghĩ bản thân như là người hùng, hay mỉa mai, nói chuyện với mèo thì rất thông minh nhưng với người thì lại rất ngốc nghếch."

Tôi cười. "Ai thế nhỉ? Nghe thì có vẻ rất đẹp trai."

"Anh thích nghĩ là ai thì nghĩ." Tol đáp lại. Tôi bí mật thấy khóe miệng em khẽ nhếch một nụ cười.

Bây giờ là 10 giờ tối và Tol và tôi thậm chí không biết gì cả. Từ ý định thực hiện đếm ngược của tôi, hóa ra là không ai chú ý đến thời gian nữa. Tol và tôi tiếp tục nói chuyện vui vẻ, chia sẻ những câu chuyện về các vòng lặp trước đây mà chúng tôi đã trải qua, thích trêu chọc nhau mãi cho đến khi chúng tôi trở về phòng. Đêm nay là một đêm dài nhưng cũng trôi qua rất nhanh. Tol và tôi vừa ngủ cùng vừa ôm nhau. Hơi ấm từ cơ thể của Tol khiến tôi cảm thấy bình tĩnh. Hơi ấm này ngụ ý một tín hiệu quan trọng cho tôi biết rằng Tol vẫn còn sống nằm trong vòng tay tôi. Anh ấy đã không qua đời trong Khoa Cấp Cứu hay Khoa Tim Mạch nữa.

Và đây có thể là lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời buổi sáng hoặc một ngày mới cùng với Tol.

"Anh, em muốn tham khảo ý kiến của anh ạ." N"Kai, một em thực tập trẻ đi về phía tôi đang đứng kiểm tra huyết áp của một bệnh nhân bị sốc. "Bệnh nhân nữ 18 tuổi được đưa đến với triệu chứng thở gấp 10 phút trước khi đến bệnh viện, tay chân lạnh, ngón chân cảm thấy tê cứng, tay co cứng, cảm thấy chóng mặt nhưng không mất tỉnh táo. Cô ấy có triệu chứng khi ngồi trong hội trường. Dấu hiệu sinh tồn bình thường, kiểm tra thể chất bình thường. Em nghi ngờ đó là Hội chứng Tăng khi thông ạ."

"Hiện giờ cô ấy vẫn đang thở gấp sao?" Tôi quay ra hỏi em.

"Cô ấy vẫn đang thở gấp ạ."

"Được rồi, chờ anh chút. Anh sẽ đến xem sao." Tôi đưa trường hợp bị sốc trên cho Pin để điều tra thêm, sau đó tôi đi về phía cô gái trên giường đang hít vào và thở ra một cách gấp gáp với đôi tay co cứng và khuôn mặt tái nhợt. Các triệu chứng có vẻ xấu nhưng các dấu hiệu sinh tồn và kiểm tra thể chất của cô ấy đều tốt. Có lẽ ngoài hội chứng tăng khí thông, không có gì khác được kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi sự căng thẳng. "Chào em."

Cô gái quay lại nhìn tôi. "Bác sĩ ơi, em ... không thể thở được."

"Em đang thở quá nhanh rồi. Hít vào thở ra chậm hơn thế này." Tôi hít thật sâu và từ từ thở ra làm ví dụ. "Làm như thế này, thật từ từ. Không không, lại nào, chậm hơn thế này ... Như thế này này. Nếu em làm như vậy, em có thể dễ dàng thở ra. Em đã ở trong bệnh viện rồi. Có bác sĩ đẹp trai ngay đây để kiểm tra cho em. Không có gì phải sợ, không có gì phải căng thẳng cả, được chứ? " Tôi vỗ vai của em. Cách tốt nhất để điều trị triệu chứng này là trò chuyện và đảm bảo với bệnh nhân rằng không có gì sai sót. Nói với họ để bình tĩnh và thở chậm. Chúng ta có thể đang nghiên cứu y học để sử dụng thuốc một cách chính xác, nhưng một số điều đòi hỏi kỹ năng giao tiếp và mối quan hệ tốt đẹp của con người. "Đừng để em ấy một mình."

Tôi rời khỏi em gái và đi kiểm tra một trường hợp khác vừa được đưa đến. Các ca ngày hôm nay là những trường hợp trước đây tôi đã thấy, nhưng niềm vui trong công việc là rất khác nhau. Trong đầu, tôi nhớ về sáng nay khi thức dậy, mở mắt ra và thấy Tol ngủ bên cạnh, hơi thở đều đặn, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được. Tôi tiến lại gần để ôm em thật chặt, đặt một nụ hôn lên trán em và nói chào buổi sáng.

Tôi không thể tin rằng một lời chào buổi sáng rất đơn giản lại có thể có ý nghĩa lớn đến như vậy. Điều đó có nghĩa là vòng lặp đã kết thúc và đó là điểm khởi đầu của cuộc đời tôi với Tol để sống cùng nhau trong một quãng thời gian thật dài.

"Em vẫn không tin tưởng được Mai." Tol lên tiếng trong khi tôi mở hộp cơm cho em. Tol ghé qua để thăm tôi tiện thể ăn trưa cùng nhau.

May thay, những trường hợp trong Khoa Cấp Cứu ngày hôm nay đều không quá nghiêm trọng nên tôi có thể lẻn ra ngoài để ăn họp cơm trưa mà Tol mang đến trong phòng nghỉ. "Em không muốn để Mai quay lại với Ai"Heart đâu.:

"Không phải như vậy là rất tốt hay sao?" Mặc dù cảm thấy hơi chán khi đề cập đến vấn đề của Mai lần nữa, tôi cố gắng không nói bất cứ điều gì sẽ khiến Tol tức giận. "Hãy gọi cho Mai để hỏi xem tình hình như thế nào, Ai"Heart có làm gì tệ hay không. Nếu họ hạnh phúc bên nhau, tốt hơn hết là chúng ta nên tránh xa. Không là sẽ lại gặp rắc rối đấy."

Tol vẫn có một biểu hiện khó chịu. "Em đã gọi cho em ấy sáng nay. Mai nói rằng Heart sẽ đưa em ấy đi du lịch Hàn Quốc vào tuần tới."

"Ờm. Nhưng anh nghĩ nó cứ là lạ làm sao ấy. Làm sao Heart biết Mai đã đi đến cửa hàng nào? Và anh ta đã mua chiếc xe với tất cả những thứ như thể đã chuẩn bị rất kĩ từ trước."

"Em có hỏi Mai và em ấy nói rằng những gì đã xảy ra vào thời điểm đó." Tol đưa cho tôi một ly Iced Double Shot Espresso mà em ấy mua cho tôi. "Mai nói rằng Heart đã lên kế hoạch gây bất ngờ để hòa giải từ lâu rồi. Anh ta cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương Mai. Hôm trước khi Mai đi ăn với chúng ta, Heart đã muốn gặp Mai ở nhà em ấy với một bó hoa nhưng Mai đã không muốn ra ngoài. Heart đã ra lệnh cho tay sai của anh ta đi theo Mai. Khi biết rằng Mai đi chơi với chúng ta, Heart cũng hỏi tay sai của anh ta xem Mai đến đâu. Heart đến trung tâm mua sắm và mua xe ở đó, rồi anh ta đã nhờ bạn của Mai gọi cho Mai và lừa em ấy lập tức đi ra khỏi cửa hàng."

"Thật đáng sợ. Chúng ta đã bị theo dõi ư? N"Mai không thấy sợ hay sao?" Tôi phàn nàn. "Rồi tên Heart đó không ghen tuông gì khi thấy Mai đi ăn với con trai."

"Có lẽ sẽ có vấn đề nếu Mai đi chơi với một trong hai chúng ta nhưng trùng hợp là cả ba chúng ta lại cùng đi ăn. Trông không giống như Mai đi hẹn hò với một người con trai mà trông giống như đi ăn với một nhóm bạn thôi." Tol khẽ thở dài. "Tại sao những kẻ như Ai"Heart lại có cơ hội lần hai chứ anh? Mai không nên quay lại với anh ta."

"Vậy chúng ta nên làm gì đây?" Khi Tol thực sự lo lắng, cũng khiến tôi lo lắng theo. "Nhưng theo ý anh, anh nghĩ rằng chúng ta càng ít can thiệp vào vấn đề của Mai, thì sẽ càng ít gây ra vấn đề hơn. Hãy tin anh, Tol. Anh đã trải qua nhiều vòng lặp, anh đã biết đáp án. Chỉ cần nhìn và tránh thật xa. "

Tôi nghĩ Tol cũng đồng ý với điều này. Em có lẽ không biết làm thế nào để tranh luận với tôi nên chỉ cúi xuống ngắm nghía thức ăn của mình. "Vâng."

Tôi đưa tay vuốt đầu Tol để trấn tĩnh em. "Thôi ăn đi. Lát nữa còn phải mau vào học."

Trong khi tôi đang xoa đầu Tol, tôi nghe thấy một âm thanh lách tách phát ra từ cánh cửa. Tôi quay lại nhìn cánh cửa trong sự nghi ngờ. Thứ tôi nhìn thấy là ba cái đầu của các y tá được xếp như những viên thịt xiên âm thầm ngắm tôi và Tol qua cánh cửa. Và rồi họ lập tức biến mất khi nhận ra rằng tôi đã nhìn thấy họ. Tôi lắc đầu không quan tâm đến sự tò mò của đồng nghiệp, và quay lại ăn hộp cơm mà Tol đã mua cho tôi. Sau khi chúng tôi ăn xong, tôi tản bộ và đưa Tol đến trước Khoa Cấp Cứu.

"Tối nay, chúng ta nên đi đâu?" Tôi hỏi

"Anh muốn đi đâu?"

"Hay đi xem phim nhé?"

"Nghe được đó." Tol nhấc điện thoại lên để xem giờ. "Em sẽ đi trước nhé."

"Hẹn gặp em. Anh sẽ đón em sau nhé." Tôi vẫy tay về phía Tol cho đến khi cánh cửa Khoa Cấp Cứu được đóng lại. Tôi mỉm cười và nhìn cánh cửa như một thằng ngốc một lúc rồi quay lại tiếp tục công việc của mình. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người đang nhìn tôi từ các y tá, đàn em và giáo sư. Nhưng tôi không quan tâm. Cho dù tôi có bị nhìn chằm chằm hay bị coi thường bao nhiêu, tình yêu của tôi vẫn vậy. Tôi biết rằng xã hội của chúng ta có phần cởi mở nhưng dường như vẫn có những nhóm người nghĩ rằng tình yêu khác biệt là một điều kỳ lạ. Nhóm người không có não đó có xu hướng lăng mạ và bắt nạt những người khác lạ với họ. Nếu tôi bị chỉ trích là đồng tính luyến ái, gay hay một kẻ hạ đẳng, tôi sẽ cố gắng không để tâm đến họ.

May mắn thay, đồng nghiệp của tôi dường như hiểu được. Không ai đến để nói về chuyện này mà khiến tôi cảm thấy tồi tệ, nhưng chỉ có một số người đến hỏi mọi chuyện là như thế nào. Có người còn trêu tôi mau làm lễ. Mọi người vẫn nghĩ về tôi như bác sĩ Tihn, một bác sĩ nội trú trong ba năm, người được tin cậy bởi mọi người khi làm nhiệm vụ. Tôi rất vui vì mọi người đều hiểu. Trước khi tôi rời đi, có lẽ tôi muốn có một bữa tiệc để tỏ lòng biết ơn vô cùng.

---------------------------------------------------------

Tol đã chọn xem một bộ phim gián điệp đang chiếu trong rạp được một lúc rồi , vì vậy rạp chiếu phim có phần ít người xem. Tôi đã mua ghế tuần trăng mật trên tầng cao nhất để tôi có thể duỗi hai chân tê cứng cho thoải mái, và biết đâu Tol muốn rúc vào vai tôi, điều vốn khó có thể xảy ra dễ dàng như thế.

Tôi liếc nhìn Tol đang theo dõi cảnh chiến đấu với sự tập trung. Ánh mắt em ngập tràn sự phấn khích. Tol thực sự thích một cái gì đó như thế này. Em vẫn giống như một cậu bé quan tâm đến điều thứ gì đó mà quên mất tôi ngồi bên cạnh. Tôi quay lại để xem thước phim hấp dẫn kia và nhét bỏng ngô vào miệng. Có một người bạn trai thực sự khác biệt so với người yêu là nữ. Tôi không thể mong đợi một điều gì đó lãng mạn như bí mật nắm tay hay âu yếm từ Tol.

Rồi một cảnh tình cảm cũng đến, giữa nam nữ chính xinh đẹp trẻ trung. Cả hai di chuyển cơ thể gần nhau hơn và hôn nhau thật say đắm, khiến tôi không ngừng trí tưởng tưởng vô hạn rằng mình sẽ là nam chính cùng với Tol, môi kề môi, vuốt ve và đưa em lên giường. Những gì chúng tôi đã làm đơn giản chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng rồi sau đó là một cái gối nằm trên mặt tôi. Tôi không mong đợi rằng cuối cùng chúng tôi sẽ đạt đến giai đoạn đó. Có thể thật khó khăn cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Chúng ta không thể ép buộc bản thân trong việc này. Thành thật mà nói, Tol và tôi chưa bao giờ thực sự nói về điều này với nhau.

Tôi quay lại nhìn Tol và phát hiện ra rằng đôi mắt của Tol cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Em hắng giọng một chút và nhanh chóng quay lại màn hình, khiến tôi bắt đầu tự hỏi về những gì Tol đang nghĩ.

Không có gì xảy ra cho đến khi bộ phim kết thúc. Tol cùng tôi ra khỏi rạp chiếu phim và quay sang thảo luận về bộ phim theo cách em thường làm. "Người anh hùng đáng lẽ phải giỏi hơn thế. Em không thực sự thích cảnh nhảy xuống, trông có vẻ hơi giả."

Tôi vươn tay để ôm lấy vai Tol và tiếp tục bước đi. "Nhưng nhìn chung, sẽ cũng vui nếu em xem mà không suy nghĩ quá nhiều."

Tol giật mình một chút khi tôi ôm lấy vai em. Tol lập tức di chuyển ra khỏi cánh tay tôi, khiến tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Tôi nghĩ rằng Tol đã quen với việc tôi chạm vào em như thế này. Hay Tol cảm thấy xấu hổ vì ánh mắt của người khác? Tôi đi theo Tol, người đang dẫn dắt tôi đi xa hơn với những giọt nước mắt đau đớn trong lòng. Rõ ràng là Tol vẫn chưa chấp nhận mình có người yêu là con trai.

Ổn rồi. Có lẽ Tol vẫn cần thêm một chút thời gian để chấp nhận điều này

-------------------------------------------------------------------

Tol im lặng suốt quãng đường về căn hộ khiến tôi cảm thấy lo lắng. Em tỏ vẻ như thể đang suy nghĩ về điều gì đó trong suốt thời gian. Lúc đầu, tôi không hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng cuối cùng thì tôi không thể chịu đựng được nữa. Sau khi tôi lùi xe vào chỗ đậu xe dưới chung cư xong, tôi em. "Tol, có gì không ổn à?"

"Anh ..." Tol nói mà không nhìn tôi. Tôi nhìn Tol, háo hức chờ đợi những gì em sẽ nói. Nhưng cuối cùng em lại chỉ nói, "Không có gì."

Tôi giận dữ. "Em có giận gì anh không? Em có thể nói với anh mà. Anh sẽ sửa."

"À ..." Tol đưa tay lên như thể em đang cố giải thích điều gì đó khó nói. "Em đang nghĩ ... về việc ... nếu hai người trai làm gì đó cùng nhau, phải có ai đó sẽ "nằm trên", người kia sẽ "nằm dưới" được phải không?"

Mặt tôi trở nên tê liệt với một tốc độ cực lớn. Tôi không nghĩ rằng Tol sẽ là người đưa ra chủ đề này đầu tiên. "Ồ ... à thì."

"Chết tiệt, điều này thực sự xấu hổ chết mất ..." Tol càu nhàu nhẹ nhàng rồi tiếp tục. "À ... anh có kinh nghiệm với phụ nữ rồi phải không?"

Tôi đưa tay lên xoa mặt mình vốn bắt đầu thấy nóng ran. "Ừ."

"Em cũng vậy." Tol quay lại nhìn tôi, chỉ vào mình rồi em chỉ vào tôi. "Sẽ rất khác nếu đó là em và anh."

"Anh biết." Tôi nở một nụ cười để sửa chữa sự bối rối và làm dịu bầu không khí. "Nhưng chúng ta chưa đến giai đoạn đó mà. Anh chưa sẵn sàng. Chỉ cần có Tol bên cạnh, anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi."

"Chúng ta phải." Tol nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách dữ dội. "Có thể không sớm thì muộn, nhưng một ngày nào đó, nếu chúng ta đi đến việc kết hôn thì chúng ta vẫn phải làm điều đó thôi."

Tim tôi đập thật nhanh. Tôi cố gắng kìm nén những cảm xúc dâng trào trong lồng ngực bằng cách đưa tay lên giữ vào ngực mình. "Vậy ... em nghĩ gì? Nếu điều đó sẽ xảy ra, "vai" của em sẽ là gì?"

"Em không biết nữa. Có lẽ chúng ta phải thử mới biết sai hay đúng." Tol im lặng một lúc. "Vậy thì chúng ta có nên đi ... tìm kiếm thử một số thông tin không? "

"N... nghe có vẻ hay đấy." Tôi nhanh chóng mở cửa xe trước khi không khí trở nên nóng bỏng hơn thế này. "Lại đây, mau lên nào."

Tôi trở lại ngồi bên cạnh Tol sau khi tôi đổ đầy nước vào bát của mèo. Tol đang nằm sấp với chiếc MacBook đang mở trên giường. Tôi di chuyển khuôn mặt mình lại gần để xem Tol đang xem gì.

"Anh đã sẵn sàng chưa thế?" Tol quay mặt về phía tôi. Có một trang web đang chờ tải. Vài giây sau, màn hình hiển thị một video clip mà tôi biết nội dung là gì. Mặt tôi bỗng trở nên nóng bừng. Đây chính là việc nghiên cứu thông tin mà Tol đã đề cập phải không?

"Nghiêm túc hả?" Tôi ngạc nhiên nhìn Tol. Tol gật đầu mặc dù vẻ mặt bình tĩnh. Em quay sang bấm nút phát, và sau đó cảnh quay trong clip bắt đầu. Đó là một đoạn phim của hai người đàn ông cơ bắp đồ sộ, họ trông giống như bạn bè. Nhưng cuối cùng họ lại đưa nhau vào phòng ngủ, ôm ấp và hôn nhau say đắm. Rồi họ bắt đầu cởϊ qυầи áo.

"Oyy!" Tol khẽ gầm và đưa tay lên che mặt, trong khi tôi bắt đầu cảm thấy nóng bừng khắp người đến mức tôi phải hạ nhiệt độ điều hòa. "Trông có vẻkhông hấp dẫn như phim AV của phụ nữ nhỉ."

(* AV = video người lớn)

Tôi cố gắng xem thêm. Người đàn ông trông mạnh mẽ hơn đã bị đẩy xuống giường và người kia di chuyển để trói chân anh ta, cúi xuống hôn nồng nhiệt và vuốt ve chỗ ấy của người kia. "Lát nữa, chúng ta có thể tìm một clip khác không? Mấy anh Châu Á ... hay đại loại như thế, người phương Tây có thể trông ... dữ dội hơn?"

"Đều như nhau cả mà." Tol lăn chuột xuống rất nhanh cho đến khi video clip nhanh chóng chuyển tiếp. Em bấm một cách chính xác vào một cảnh cao trào tràn ngập âm thanh rêи ɾỉ và tiếng da thịt đập vào nhau. Tol đóng màn hình có thể gập lại với một tiếng "bập" lớn và thở dài. "Thật đáng sợ."

Tôi nằm xuống bên cạnh Tol và quay lại đối mặt với em. "Anh đã nói với em rằng chúng ta không cần phải vội vàng làm gì. Anh không muốn Tol ép buộc bản thân mình." Tôi dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má Tol. "Chúng ta có thể làm điều đó từ từ sau khi kết hôn mà. Không thể ăn cơm trước kẻng được Nhưng em mới là người mang thai chứ không phải anh nhé. "

Tôi cười, theo sau đó là tiếng đập từ tay Tol lên vai tôi đủ đau đớn và ngứa ngáy. "Không bao giờ."

Câu đùa của tôi làm cho Tol tiến tới để trói chặt cơ thể tôi rồi nắm lấy hai phần trên cánh tay của tôi và ghim trên giường. Tôi ngừng cười và nhìn N"Tol với sự ngạc nhiên. Tol đang nhìn chằm chằm vào tôi với một ánh mắt mà tôi chưa từng thấy trước đây. Em có vẻ hung dữ hơn. Nhưng đồng thời có sự không chắc chắn và do dự ẩn trong đó.

"Nói cho anh biết đi em. Em muốn anh làm gì? Em muốn anh là gì?" Tôi nói khẽ, giơ tay chạm vào cánh tay của Tol. "Có thể là chó hay là mèo cũng được. Em cứ ở bên anh như thế này mãi mãi được không?"

Tol hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ. Em nhìn cơ thể tôi từ trên xuống dưới. Em đặt tay lên chiếc áo sơ mi tay ngắn mà tôi đang mặc, vuốt ve những chữ màu xanh lá cây tô điểm trên ngực bác sĩ Tihn Sukprasert. Hơi thở của tôi bắt đầu ngưng lại khi em từ từ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên khóe môi tôi. Tôi nhắm mắt nhận nụ hôn ngọt ngào nhưng nồng nàn từ Tol. Hơi nóng bên trong ngực tôi từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Tôi đưa tay lên để đỡ mặt Tol. Nụ hôn quá dài khiến tôi thở hổn hển. Tol rời khỏi môi tôi và dịch xuống hôn lên gáy tôi.

Cậu nhóc này thật kỳ lạ. Tôi nghĩ rằng tôi đã nói từ này với bản thân mình nhiều lần rồi. Tol giống như một chiếc túi nhựa thông thường nhưng ẩn chứa rất nhiều điều thú vị, phụ thuộc vào việc ta có tìm thấy những thứ ta đang tìm kiếm hay không. Bản thân Tol chỉ là một thiếu niên đang bước vào giai đoạn trưởng thành. Em là sự pha trộn giữa sự trưởng thành và nóng tính ở một con người. Tôi không ngạc nhiên khi Tol háo hức thử nghiệm. Tôi sẽ không nghĩ đến việc từ chối em trong chuyện này nữa. Nhiệm vụ của tôi chỉ có thể là hướng dẫn suy nghĩ của em đi đúng hướng, và rồi thưởng thức những thứ mà tôi có thể đưa ra.

Bỗng nhiên Tol dừng lại. Em rút lui khỏi cơ thể tôi nhưng vẫn đang giẫm chân tôi. Tôi mở mắt ra nhìn Tol. Em có vẻ bối rối hơn trước. Tôi không biết tại sao.

"Tol?" Tôi trợn mắt nhìn Tol.

"Tôi không thể làm điều đó." Tol giơ tay lên chạm vào mặt em ấy. "Anh không phải là phụ nữ. Không thể ..."

Tôi mỉm cười từ khóe miệng, đưa hai tay lên nắm lấy hai vai của Tol và đẩy em nằm xuống giường trong khi bản thân lơ lửng trên người em. Tol la lên vì ngạc nhiên. Tôi ấn cổ tay của Tol lên giường và mỉm cười lớn. Tol cố gắng chiến đấu nhưng sức của tôi hơn em rất nhiều. Cơ thể em cũng nhỏ hơn, và em còn bị bệnh tim nữa. Nằm xuống lặng yên là quá đủ rồi nhé.

"Em không thể làm điều đó, nhưng anh thì có thể." Lời nói của tôi khiến Tol bình tĩnh lại. "Em biết đáp án phải không?"

Tol quay mặt đi, từ chối giao tiếp bằng mắt. "Em không biết."

Tôi cười, không thể ngăn mình vuốt ve đầu người đó trước mặt tôi. Tol rút cổ lại khi tôi làm điều đó. Cái người này sao lại dễ thương thế chứ. "Không sao đâu, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để tìm kiếm đáp án cùng nhau mà."

-----------------------------------------

Cuộc sống của chúng ta giống như đường một chiều. Cuộc sống của chúng ta luôn chuyển động và sẽ không quay lại chỉ khi chúng ta đạt đến điểm mà động cơ bị hỏng hóc và rồi tắt hẳn. Có bao nhiêu người sẽ có cơ hội quay trở lại để sửa đổi một sai lầm? Nếu tôi không có trái tim thuần khiết để xin một phước lành từ Đức Phật ngày hôm đó, tôi cũng có thể không có cơ hội này. Một cơ hội mà tôi có thể ở bên người tôi yêu. Một cơ hội mà tôi có thể cứu em khỏi cái chết. Còn bệnh nhân của tôi chỉ có được một cơ hội. Họ chỉ có cơ hội một lần ra đi mãi mãi. Trong khi N"Tol và tôi đã nhận được vô số cơ hội.

Có ba điều mà tôi muốn biết ơn. Một là điều thiêng liêng mà tôi đã từng phủ phục (lễ lạy) và tuyên thệ, hai là cảm ơn sự thuần khiết trong tôi vào lúc đó, và ba là cảm ơn Tol vì đã sẵn sàng mắc kẹt trong vòng lặp để cứu tôi. Em có quyền lựa chọn tiếp tục sống mà không có tôi. Nhưng thay vào đó, em đã trở lại. Điều mà tôi sẽ làm cho em thay vì cảm ơn là dành tình yêu và sự chăm sóc tốt nhất cho em.

Tol và tôi đến ngôi đền nằm cạnh bãi biển, nơi mọi thứ bắt đầu. Tôi quay lại nhìn Tol, người đang mặc áo sơ mi trắng giản dị, quần sooc và đeo kính râm sành điệu. Tol tháo kính râm và cài lên cổ áo rồi nhìn xung quanh. Trong vòng lặp cuối cùng, Tol đã ở đây. Em nên biết rõ hơn cả rằng Đức Phật nằm ở đâu.

"Chúng ta sẽ phải đi xa hơn một chút về phía sau." Tol nhìn vào nơi có hàng rào sắt và gỗ mạ kẽm xanh như thể có một công trình, và em cau mày. "Nhưng có vẻ như họ sẽ không cho chúng ta vào đâu."

"Có thật không vậy?" Tôi cố gắng đi lại gần hơn. Có một cái biển gắn liền với khu vực xây dựng được viết rõ ràng là nguy hiểm, không có lối vào. Tôi không biết nơi này trước đây là gì. Khi tôi đưa Tol đến đây thì đã rất lâu rồi. "Chúng ta hãy thử hỏi những người xung quanh xem chuyện gì đang xảy ra ở đây nhé."

Tol nhìn sang trái và phải, và rồi đôi mắt em vấp phải một người đàn ông trung niên đang quét sân chùa. Em mỉm cười như thể gặp một người quen và nhanh chóng bước về phía người đàn ông kia. Tôi ngay lập tức theo sau em.

"Cháu chào chú ạ." Tol hỏi. "Cháu có thể hỏi thăm một chút không?"

"Ồ, có chuyện gì vậy chàng trai?" Người đàn ông quay lại và mỉm cười với Tol.

"Tượng dức Phật ấy." Điểm Tol tại công trường xây dựng. " Vẫn còn ở đó chứ ạ?"

"Ồ, chúng tôi đang cải sửa thành một cái mới." Người chú giơ tay gãi mái đầu lộn xộn. "Đêm ngày 18, có một cơn bão và gió rất mạnh. Một cành lớn rơi xuống mái che làm nó bị sập nặng. Tượng Đức Phật cũng bị hư hại. Vì thế, chúng tôi phải sửa chữa rất nhiều."

Đêm ngày 18? Khi tôi nghe nó, tôi cảm thấy nổi da gà. Bản thân Tol có thể cảm thấy giống như tôi. "T ... thật sao?"

"Nhưng không sao. Mái che đã cũ. Cũng đến lúc phải sửa rồi." Chú thở dài.

Tol quay lại nhìn tôi. "Chúng ta nên làm gì đây anh?"

"Chúng cháu có thể quay lại khi việc xây dựng kết thúc để thể hiện sự tôn trọng ạ." Tôi lục túi và lấy ra 500 Baht. "Chú ơi, nếu cháu muốn làm công đức cho việc xây dựng tượng Đức Phật thì nên đặt tiền ở đâu?"

"Cháu có thể để vào tủ bên trong ngôi đền." Chú chỉ vào bên phải. "Anumodana sadhu, mong công đức này sẽ cho trẻ em không bị tổn thương và không bị bệnh."

Tôi nhấc tay lên để cầu nguyện. Tol nhìn vào công trường xây dựng với sự tuyệt vọng và hối tiếc. Tôi nắm tay Tol và đưa em đi về phía ngôi đền để đặt tiền vào tủ. Tol dường như lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình về một điều gì đó lần nữa. Nếu em im lặng, điều đó cho thấy em đang suy nghĩ về điều mà tôi hiểu rõ biểu hiện của Tol.

"Em có lo lắng không?" Tôi khẽ siết tay Tol. "Anh sẽ tiếp tục gọi họ để hỏi thăm, nếu việc cải tạo kết thúc, anh sẽ đưa em đến đây một lần nữa. Được chứ?"

"Ơ." Tol vẫn trông như đang nghĩ gì đó. Tôi dẫn Tol đi bộ xa hơn mà không nói gì. Một lần nữa, Tol chỉ nói một chút và tôi biết điều đó. Tol là một người không thể giữ sự khó chịu của mình lâu được.

---------------------------------------------

"Anh." Tol lên tiếng khi chúng tôi đang ngồi và đợi ở cổng chuẩn bị lên chuyến bay trở về Bangkok. "Anh có nghĩ rằng chúng ta phải kết hôn với nhau không?"

Đó. Tôi nghĩ rằng trong một khoảnh khắc Tol sẽ nói về điều này. "Hôn nhân, hãy thề, đó là một điều thiêng liêng cho dù em có nhìn nhận như thế nào."

"Anh không nói rằng chúng ta phải kết hôn, mà anh nói " cho đến khi " chúng ta kết hôn với nhau." Tol lật máy bay qua lại. "Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta không bắt buộc kết hôn với nhau."

Tôi quay lại nhìn Tol. "Em không muốn kết hôn với anh sao?"

"Không ..." Tol liếc nhìn tôi. "Em muốn quay lại giúp nếu có chuyện gì xảy ra với anh ." Tol dừng lại một lúc. "Nếu anh chết ... em muốn quay lại và sửa chữa lại. Nếu chúng ta phải kết hôn với nhau, em không thể làm điều đó."

Tôi không nói nên lời. Nếu tôi nghe câu đó, đó không thực sự là một lời hứa kết hôn với nhau. Nhưng thay vào đó là một lời hứa để bảo vệ người khác khỏi cái chết. "À ... anh không biết nữa." Tôi quay lại nhìn những người đi ngang qua. "Một phần trái tim của anh muốn muốn mọi thứ trở lại bình thường, và một phần khác muốn có thể quay lại để giúp đỡ em nếu có chuyện gì xảy ra lần nữa." Tôi đưa tay lên ôm lấy vai Tol và kéo em dựa vào vai tôi, điều mà Tol chỉ ngoan ngoãn chấp nhận. Tôi quay sang hôn lên đỉnh đầu của Tol. "Nhưng anh muốn kết hôn nhé."

"Anh không muốn quay lại giúp em à?" Tol nói nhỏ nhẹ với giọng nói dễ thương, khiến tôi chỉ có thể gào thét trong tâm trí. "Nếu em chết vì đau tim như trước thì sao?"

"Đừng có nói thế." Điều này là đủ tệ rồi. Tol sắp nổi giận. Đừng nhé. Làm cho bạn trai của mình hờn dỗi là một sai lầm rất lớn đấy. "Chúng ta sẽ không kết hôn, rồi rồi thực sự sẽ không kết hôn."

Tol ngước lên nhìn tôi. "Vậy thì đừng nói về hôn nhân nữa. Nếu anh đề nghị em kết hôn, điều đó có nghĩa là anh muốn để em chết."

Nhưng chính em là người đưa ra vấn đề này đầu tiên mà. Tôi chỉ có thể phàn nàn trong tâm trí của tôi. Giấc mơ có thể nhìn thấy Tol trong bộ đồ cưới bị vỡ tan như chiếc cốc bị ném xuống đất. Tôi nên đồng ý với Tol trong vấn đề này, hay tôi nên tranh luận thêm? Tol tách ra khỏi cơ thể tôi sau đó quay lại nhặt ba lô và mở nó ra. Em lấy một gói thuốc và lấy ra một viên thuốc buổi tối, cho vào miệng và nuốt nó với nước ngọt được mua chỉ một lúc trước. Cảnh tượng mà tôi đang nhìn thấy khiến tôi cảm thấy xúc động. Chỉ có bao nhiêu người biết rằng cậu nhóc đẹp trai, có vẻ ngoài mạnh mẽ này có trái tim khác với một người bình thường? Cảnh tượng khám nghiệm tử thi Tol vẫn còn mới trong ký ức của tôi. Điều đó có thể xảy ra một lần nữa trong tương lai phải không? Điều mà Tol nói về việc kết hôn thực sự có thể là sự lựa chọn tốt nhất.

Bởi vì có lẽ ... có thể vòng lặp này có thể không phải là vòng lặp cuối cùng.

THE END


Load failed, please RETRY

สถานะพลังงานรายสัปดาห์

Rank -- การจัดอันดับด้วยพลัง
Stone -- หินพลัง

ป้ายปลดล็อกตอน

สารบัญ

ตัวเลือกแสดง

พื้นหลัง

แบบอักษร

ขนาด

ความคิดเห็นต่อตอน

เขียนรีวิว สถานะการอ่าน: C6
ไม่สามารถโพสต์ได้ กรุณาลองใหม่อีกครั้ง
  • คุณภาพงานเขียน
  • ความเสถียรของการอัปเดต
  • การดำเนินเรื่อง
  • กาสร้างตัวละคร
  • พื้นหลังโลก

คะแนนรวม 0.0

รีวิวโพสต์สําเร็จ! อ่านรีวิวเพิ่มเติม
โหวตด้วย Power Stone
Rank NO.-- การจัดอันดับพลัง
Stone -- หินพลัง
รายงานเนื้อหาที่ไม่เหมาะสม
เคล็ดลับข้อผิดพลาด

รายงานการล่วงละเมิด

ความคิดเห็นย่อหน้า

เข้า สู่ ระบบ