Nghĩ đến đây Mork liền cảm thấy khó chịu nhưng cậu vẫn chưa chắc lý do tại sao mình lạ có cảm giác như vậy. Cậu chỉ biết rằng cứ nhớ lại những sự việc khi Sun đối xử tốt với cậu, quan tâm cậu và chiều ý cậu một cách bất thường, thế nhưng trong lòng Sun vẫn có Kao...Cậu cảm giác tệ hại một cách không thể diễn tả được. Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ để ai chi phối cảm xúc như thế này, khiến cậu cảm nhận được điều cậu chưa bao giờ biết. Đến khi cậu biết rõ rồi thì không thể nào làm ngơ hay không quan tâm đến nó nữa.
Cậu không thích việc không kiểm soát được trái tim mình như thế này!
Việc một đứa nhóc ngỗ nghịch như Mork có ý điều chỉnh bản thân để tốt hơn có nhiều lý do, bao gồm cả tuổi tác lẫn sự chính chắn mới hình thành. Vì gia đình, vì tương lai của bản thân và một phần trong đó cậu thừa nhận là... vì Sun.
Mork muốn Sun nhìn cậu với con mắt tích cực và cậu cũng biết rõ người Sun từng thích là người vô cùng tốt tính. Tuy nhiên vì biết như vậy, cậu liền nghĩ mình thật ngu ngốc khi muốn thay thế Kao trong ánh mắt của Sun. Bởi lẽ cậu không bao giờ làm được.
Hoặc nếu có một ngày cậu thật sự làm được thì cậu cũng chỉ là thế thân của Kao mà thôi!
"Hới! Sao mày tới được đây? Mày đang học không phải sao?"
Rain quay sang nhìn Mork lớn tiếng chào hỏi khiến Mork phải kéo tâm trí về lại. Cậu chỉnh lại nét mặt như bình thường rồi sải bước tới chỗ Rain mà không hề nhìn Sun. Nhưng cậu biết rõ ngay từ giây phút đầu tiên khi Rain chào cậu....Sun đã quay sang nhìn cậu rồi.
"Thầy thả cho về sớm. Tao thấy mày đ�� quên sheet (tài liệu) nên đem đến cho. Mai làm báo cáo lại nộp không kịp." Nói xong Mork lấy tài liệu trong túi đeo chéo ra đưa cho Rain. "Lần sau nhớ kiểm tra lại cho kỹ để không phải làm khổ bạn."
"Hồ! Người tốt." Pete trêu chọc.
Thật ra trước đây Pete và Mork cũng có hiềm khích sẵn với nhau đến nỗi Sun phải ra tay dàn xếp. Tuy nhiên do có chuyện xảy ra nên mỗi bên đều nhún nhường rồi trở thành bạn như hôm nay.
Dù không phải là bạn thân và đôi lúc có xéo xắc nhau nhưng cũng chẳng phải nghiêm túc gì.
"Ai như mày chứ?" Kao nói Pete với sự khinh bỉ.
"Tao không chỉ mang đến tận nhà cho mày đâu, tao sẽ ngủ lại và làm phụ luôn." Pete giải thích.
"Ghét cái bọn tâng bốc bản thân."
Kao bĩu môi với vẻ khinh bỉ thêm mấy lần vì Pete tâng bốc bản thân quá mức sự thật. Sự thật là mỗi lần Pete ngủ lại với Kao thì chỉ phụ làm bài được chút xíu thôi, còn thời gian còn lại hả...đều dành để "làm phiền" cậu thì có!
"Vậy tao về đây." Mork nói với Rain như thể chán cảnh phải nghe người ta cãi nhau.
"Ơ! Mày không uống gì đã hả? Dù sao thằng Pete cũng đến đây rồi, ở lại cắn nhau với nó đã."
"Không. Hôm nay tao có hẹn."
Mork từ chối khi Rain rủ cậu ở lại. Không phải vì cậu vẫn coi Pete như kẻ thù bởi lẽ dạo này cậu và Pete đã không gây sự với nhau nữa rồi mà là vì cậu không muốn ở lại để nhìn thấy ánh mắt Sun trao cho Kao. Và cậu cũng không muốn để Sun chi phối cảm xúc của cậu nữa. Dù cho cậu thay đổi bản thân thì Sun cũng chẳng quan tâm.
Hoặc nếu Sun có quay sang quan tâm thì việc làm thế thân c���a ai đó càng khiến cho cậu cảm mình đáng thương.
Cậu trở về sống cuộc sống trước đây của mình cũng tốt rồi...
"Để lần sau ở lại cắn nhau nhé Pete."
"Ờ!"
Mork nhếch mép cười trước khi rời đi mà không hề chào hỏi Sun đến một câu trong khi Sun vẫn dõi mắt nhìn theo với sự khó hiểu. Anh nhớ lần cuối cùng gặp anh và Mork vẫn còn nói chuyện vui vẻ với nhau mà, sao hôm nay Mork lại lạnh lùng giống như là anh làm gì đó khiến cậu giận. Định hỏi Rain thì lại sợ bị bắt thóp và nghi ngờ nữa.
Rốt cuộc Sun chỉ đành giữ lấy nỗi băn khoăn đó lại trong lòng.
Tối đó...
Nhà của Kao
Pete lái xe đưa Kao về tới trước của nhà. Cả hai cứ luyên thuyên nói chuyện với nhau nhưng Kao có cảm giác kỳ lạ giống như Pete có tâm sự trong lòng. Dù Pete không nói hay thể hiện gì, nhưng những người yêu nhau sẽ hiểu rõ tính của nhau. Dẫu chỉ là sự thay đổi nhỏ xíu thôi thì Pete cũng không thể nào qua mắt được Kao. Tuy là vậy...Pete đã không muốn nói thì cậu cũng sẽ lựa chọn không hỏi.
Mãi cho đến khi xe đậu hẳn và Kao đang chuẩn bị mở cửa xe thì Pete mới giữ tay cậu lại. Điều đó khiến Kao biết chắc đối phương thật sự có tâm sự trong lòng nhưng Kao chưa hỏi vội mà đợi cho đối phương mở lời trước.
"Nói chuyện với nhau đã."
Pete nói bằng giọng nghiêm túc khiến Kao quay sang nhìn khuôn mặt đẹp trai đang căng thẳng. Thật sự thì cậu vốn đã muốn hỏi Pete ngay từ lúc thấy Pete cư xử lạ lùng nhưng cậu muốn người kia là người bắt đầu trước hơn.
"Là?"
"Thằng cha Sun cứ sao sao ấy."
"Mày lại lên cơn gì nữa thế?"
Sau khi biết là chuyện này, Kao thở phào và không còn căng thẳng như Pete nữa. Ngược lại... cậu bắt đầu phá ra cười Pete. Vậy ra làm ra vẻ nghĩ ngợi trong lòng là vì đang ghen tuông cậu với Sun chứ gì.
Kể từ khi quen nhau đến giờ Pete cứ hay ghen hay lo khiến nhiều lúc Kao thật sự không thể nhịn cười nổi.
"Thằng Kao! Mày còn cười được nữa. Tao đang nghiêm túc đó."
Pete đưa tay vò tóc Kao thật mạnh nhưng Kao vẫn cười nắc nẻ, sau đó mới từ từ đẩy tay cậu ra.
"Mày ấy, tự suy diễn. Anh Sun không có gì nữa rồi."
Kao nói để đối phương yên tâm. Nhưng thật sự là Sun không có ý gì với cậu cả. Quan trọng là ngay từ đầu cậu cũng không hề có ý gì với Sun. Người duy nhất mà cậu bấy lâu nay cậu thích chính là Pete.
"Tao nghĩ trước đây anh Sun cũng không có ý gì với tao đâu. Chỉ có mày là tưởng tượng quá thôi."
"Thế giới tươi đẹp! Mày đang cưỡi unicorn trong khu vườn lavender hả?"
"Bốc đồng."
"Tao thấy ánh mắt thằng cha Sun nhìn mày không phải ánh mắt của những người quen biết. Tức là hắn vẫn còn tình ý với mày."
"Thế nghĩa là đang yên đang lành mày rủ tao đi uống ở tiệm của anh Sun là để kiểm tra biểu hiện của anh ấy hả?"
"Thì..." Pete cứng họng khi bị hỏi trúng tim đen.
Thật sự cậu không thể phủ nhận rằng Kao đoán đúng. Nhưng không khiến cậu nghi ngờ làm sao được khi mà trước đây lúc cậu và Kao còn chưa quen nhau, Kao lại tinh quái mà đi thân thiết với Sun để ép cậu phải thừa nhận tình cảm của mình và quyết định hẹn hò cùng Kao. Cuối cùng dù sau này Sun bắt đầu vì phép lịch sự mà rút lui nhưng vẫn xem nh�� là một cái gai trong lòng cậu.
Nhìn mặt mũi hiền lành vậy thôi...nhiều khi Kao chính là loài sói tinh ranh trong việc thảo mai!
"Nếu không khai báo thành khẩn, tối nay khỏi cần ngủ lại nhà tao."
Đã thấy người yêu cậu ác độc đến thế nào chưa!
Khi Kao đưa ra câu hù dọa như vậy, Pete trừng mắt nhìn người yêu giống như muốn nói rằng dạo này cậu ngày càng hung dữ. Bởi lẽ cậu biết rõ mình ở thế thượng phong nên cứ đem chuyện này ra dọa. Dẫu Pete có nhận ra cũng chẳng thể làm gì được.
Biết làm sao được? Ai bảo cậu lỡ yêu chiều, mê muội Kao mất rồi!
"Ờ, tao thừa nhận. Nhưng nó cũng có kết quả mà, mày không thấy hả?"
Thằng cha Sun cụp mắt nhìn đến là tội...Pete nghĩ thầm trong bụng.
"Tao nói thật đó Pete. Tao nghĩ mày cực kỳ vô lý."
Kao cố gắng nói để Pete dừng việc ghen tuông vô tội vạ này. Dù Sun có ý gì với cậu thật, nếu cậu không đáp lại thì cuối cùng cũng chẳng có gì xảy ra hết. Quan trọng là...Sun đã không có ý gì với cậu nữa rồi.
"Tao không thể yên tâm được trừ phi thằng cha Sun có bạn gái."
"Bộ mày tưởng tao đẹp lắm hả?"
"Đẹp lắm hay không tao không biết, nhưng chắc chắn một điều là đẹp đến mức thằng cha Sun không thể nào quên được."
"Vô lý."
Kao làm vẻ mặt chán nản về phía Pete để chữa ngượng rồi vội vàng mở cửa xe bước xuống. Pete nhanh chóng bấm remote khóa xe rồi đi theo Kao vào nhà vì hôm nay đã thỏa thuận với nhau là cậu sẽ ngủ lại nhà Kao và cậu cũng đã gọi điện báo cho ba rồi.
Nhưng....dù hôm nay cả hai người không thỏa thuận với nhau, cậu vẫn sẽ ngủ lại nhà Kao vì đêm nay cậu có "sứ mệnh quan trọng" nhắc cho Kao nhớ kỹ Kao là người yêu của cậu và không được phép nhìn người khác nữa!
Nhà của Kao là căn nhà 2 tầng bình thường, dù không rộng lớn nhưng thoáng mát sạch sẽ, có trật tự và dễ chịu. Gia đình cậu có tổng cộng 3 thành viên: mẹ, cậu và em gái là Gib.
Mẹ là giáo viên dạy học tại trường cấp 3 top 1. Em gái đang học lớp 9. Bố thì đã mất nhiều năm về trước. Dù hiện tại chỉ có một mình mẹ nuôi nấng cậu và Gib, song cậu không hề cảm thấy gia đình thiếu vắng sự ấm áp.
Đặc biệt là lúc này...khi gia đình cậu dường như có thêm một thành viên mới là Pete. Bởi lẽ Pete thường xuyên xin ngủ lại nhà cậu. Và nếu cậu không cho phép, Pete cũng tìm cách lôi bằng được cậu qua nhà mình.
"Con chào mẹ."
Hai người vừa bư��c vào nhà liền nhìn thấy Kaewkant đang ngồi nghiên cứu lý lịch của học sinh, bên cạnh là Gib và Joob Jaeng, bạn của Gib đang phụ làm báo cáo. Cả hai vẫn mặc đồ học sinh.
Thấy hai cậu bước vào cùng nhau, Joob Jaeng liền nhìn lên ngay lập tức...
"Hôm nay Pete ngủ lại nhà nha mẹ."
"Hay quá. Hôm nay đúng lúc mẹ định làm cà ri xanh, món ruột của Pete đấy."
"Chỉ có món ruột của thằng Pete thôi hả mẹ?" Kao làm mặt phụng phịu.
Pete hay bảo cậu là con cưng của ba Pete, chính Pete cũng là con cưng của mẹ cậu đó thôi.
"Hôm qua con đòi ăn mà không phải sao? Lại qua làm báo cáo nữa phải không?"
"Dạ vâng." Pete nhanh chóng đáp.
"Mà dạo này không thấy June, Thada và Sandee nhỉ?"
"Tại đa số thầy bắt làm báo cáo theo cặp. Lâu lắm mới có báo cáo nhóm." Kao gi��i thích, lòng thầm thấy tội lỗi vì toàn lấy chuyện báo cáo và dạy kèm làm cái cớ những khi hai người ở bên nhau.
Nhưng nếu nói sự thật với mẹ ngay lúc này...Kao nghĩ trước mắt cứ nói dối tiếp thì hơn.
"Lần sau rủ cả ba đứa đến ăn cơm nữa nhé. Cái cậu tên June ấy, nói chuyện vui tai. Mẹ thích."
"Như thằng June người ta gọi là lắm mồm đó mẹ." Kao nói xen lẫn ý cười.
"Này! Còn ở đó mà nói xấu bạn. Đi lên làm báo cáo đi con. Lát nữa nấu xong mẹ sẽ bảo Gib lên gọi."
"Vânggg."
Kao dẫn Pete vào phòng của mình. Phòng của Kao có thể không rộng rãi bằng phòng của Pete nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Quan trọng ở chỗ ưu điểm của giường nhỏ chính là Pete sẽ vịn cớ nằm gần và ôm Kao ngủ dễ dàng hơn.
Sau khi vào phòng và đóng cửa lại, Pete buông người nằm xuống chiếc giường quen thuộc như giường của mình. Cậu nhìn Kao đi tới ngồi vào ghế trước bàn học và đang mở máy tính.
"Bạn của Gib nhìn mày lạ lắm, Kao."
"Lại nữa rồi."
"Tao không có ghen." Cái người hay ghen vội phân trần. Cậu nhắc tới chuyện này không phải là do ghen tuông mà là cậu thật sự cảm giác được sự bất thường. "Đúng hơn thì phải nói là em ấy nhìn chúng ta là lạ."
"Lạ thế nào?"
"Tao cũng không nói được. Nhìn rồi lén làm vẻ mặt ngại ngùng."
"Tao nghĩ mày tưởng tượng quá thôi. Mà này...mày lại khiến tao phải nói dối mẹ nữa."
"Làm báo cáooo." Pete vẫn không nao núng.
"Mày còn ở đó mà làm mặt tráo trở nữa."
Kao cầm cây bút trên bàn học ném về phía cái tên càn rỡ một cách bực bội.
"Thì tại mày không chịu nói với mẹ chúng ta là người yêu. Nếu mày nói với mẹ thì xong rồi."
"Nhưng mày bảo tao làm sao nói với mẹ được đây? Tao là con trai một của mẹ đó."
"Tao cũng là con trai một mà ba tao có nói gì đâu, chưa kể còn ủng hộ nữa đó thôi. Nói ra nhẹ nhõm muốn chết, chẳng cần phải lo lắng nữa." Pete nói. Cậu không muốn nói dối mẹ của Kao thường xuyên nhưng khổ nỗi Kao vẫn chưa dám dám nói nên cậu đành thuận theo ý Kao.
Pete biết việc Kao vẫn chưa dám nói chuyện hai người ở bên nhau với tư cách người yêu chứ không phải chỉ như bạn thân là vì Kao sợ mẹ không chấp nhận nổi. Song Pete nghĩ nhiều khi chuyện có lẽ không quá nghiêm trọng như những gì Kao lo sợ vì trước đây bản thân cậu cũng từng lo sợ y hệt như những gì Kao từng phiền muộn.
Chắc ch��n...Pete đã biết ngay từ cái ngày mà em gái cậu bị xe đụng rồi qua đời rằng ba đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu và bản thân cậu cũng không muốn phải lo lắng nữa nên mới hứa với ba rằng sẽ không quậy phá, quay trở lại tập trung học hành và cậu luôn thực hiện theo lời hứa đó. Không chỉ vậy! Ba cậu thậm chí còn úp mở muốn cậu cưới vợ rồi sinh người nối dõi gia tộc.
Ban đầu cậu cũng sợ ba sẽ không chấp nhận nổi, song khi biết sự thật ba không hề cấm cản gì cả. Cậu là con của ông, dù thế nào thì ông vẫn yêu thương và chấp nhận được, hơn nữa còn ủng hộ và cho lời khuyên rằng cậu và Kao nên hỗ trợ lẫn nhau. Ba đã dễ thương với cậu thì cậu càng phải yêu và quyết tâm hoàn thành tốt nghĩa vụ của một đứa con để không khiến ông thất vọng.
Và càng khiến cậu nghĩ là...Kao nên tìm cơ hội nói chuyện với mẹ.
"Đâu có giống nhau đâu." Kao nhỏ giọng phản kháng. Không phải là cậu không muốn nói với mẹ nhưng do nhiều thứ khiến cậu mãi không dám nói ra sự thật. "Mày đừng quên mẹ tao là giáo viên đấy. Tao sợ mẹ không chấp nhận nổi."
"Nhưng mẹ thương mày muốn chết, rồi dì cũng không hề ghét tao."
"Vì mẹ vẫn chưa biết sự thật thôi..."
Sắc mặt Kao bắt đầu căng thẳng khi đề cập đến chuyện mà cậu nặng lòng. Bên phía gia đình Pete càng chấp nhận được tất cả càng khiến cậu áp lực một cách khó nói. Biểu cảm khó xử của Kao làm Pete thở dài.
"Ok, không nói đến chuyện này nữa."
Pete nói bằng giọng dịu dàng. Cậu không muốn Kao căng thẳng, áp lực hay không thoải mái trong lòng. Cậu ngồi dậy khỏi giường rồi bư��c tới chỗ Kao trước khi nhẹ nhàng vuốt tóc cậu rồi ôm cổ Kao từ phía sau thay cho sự an ủi.
"Chưa muốn nói thì đừng nói. Tao đâu có ý kiến gì đâu. Khi nào mày sẵn sàng thì hẵng nói cũng được."
Kao không nói gì mà chỉ quay sang nhìn Pete. Cả hai chạm mắt nhau. Thấy sắc mặt Kao vẫn còn ưu tư, Pete chẳng nói gì thêm. Cậu chỉ nhích người lại gần và trao cho cậu nụ hôn vỗ về một cách thâm tình...
Vài ngày sau
Nhà của Mork
Mork tỉnh dậy lúc gần 9 giờ sáng nhưng vẫn không chịu xuống giường. Cậu nằm chơi điện thoại một cách lười biếng, trong đầu vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào với ngày hôm nay. Thứ 2 sẽ có quiz. Mọi khi Rain sẽ phụ đạo cho cậu nhưng hôm nay là chủ nhật, đối phương phải phụ việc ở tiệm cà phê. Nếu cậu muốn Rain kèm bài thì phải kèm ở tiệm.
Không muốn gặp thằng cha Sun...
Suy nghĩ đó xẹt qua đầu. Mấy ngày vừa qua cậu luôn cố gắng tránh đụng mặt Sun. Lúc nào đón Rain cậu sẽ đến trễ hơn bình thường và đợi ở đầu đường. Lúc chở về cũng không ở lại tiệm chơi. Có khi thì cậu viện cớ kẹt xe, lúc thì viện cớ vội về nhà ăn cơm với bố mẹ, đôi lần thì viện cớ có hẹn với bạn ở trường cũ.
Đến nỗi bây giờ Rain bắt đầu nghi ngờ rằng chắn chắn cậu phải có chuyện gì đó với Sun. Nhưng mà...bảo rằng có chuyện với nhau cũng không phải. Nói cho đúng thì vấn đề nằm ở phía cậu cơ. Bởi vì cậu cảm thấy xốn xang đến mức muốn rút lui.
"Sao dạo này không ghé tiệm?"
"Hới!"
Mork giật bắn người khi tiếng thông báo tin nhắn từ Line đột nhiên vang lên không kèn không trống. Sao mà không giật mình cho được khi Sun nhắn Line ngay lúc cậu đang nghĩ tới chuyện của Sun dù đã lâu lắm rồi cậu không nói chuyện trên Line với Sun.
Chưa kể...bình thường cậu và Sun cũng không hay nói chuyện với nhau qua Line.
Người gì đâu, thiêng thật!
"Có bị gì không?"
"Anh làm gì cho cậu giận hả?"
Mork không biết nên cảm thấy như thế nào với tin nhắn này dù chỉ là một câu nói hết sức bình thường nhưng vẫn làm trái tim cậu đập loạn nhịp đến mức phải tự trách mình. Cậu không hiểu tại sao bỗng dưng Sun lại quyết định nhắn Line nói chuyện với cậu.
Đừng nói là vì thấy cậu tránh mặt. Ngay cả phía Sun cũng im ắng cơ mà.
Cậu không tin đâu! Cậu không có quan trọng với Sun như vậy.
Mork nhìn màn hình điện thoại nhưng không trả lời tin nhắn Line nào cả. Cậu cũng chẳng bấm vào đọc Line vì không muốn Sun biết cậu đã đọc được dòng tin nhắn kia.
"Tóm lại hôm nay tính sao đây cậu Mork?"
Trong lúc đang suy nghĩ thì vừa hay Rain gửi Line đến hỏi chuyện phụ đạo. Cậu bắt đầu nghi ngờ là Rain và Sun có ở gần một chỗ không nữa và nếu cậu trả lời Line của Rain mà không trả lời Line của Sun...đối phương sẽ cảm thấy thế nào.
"Làm sao giờ?"
Mork không nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình huống này và phải đau đầu với những chuyện không đâu như vậy, sau cùng cậu quyết định trả lời Line của Rain vì chuyện học hành dù sao cũng quan trọng hơn chuyện trả lời Line của Sun.
Dù có ngỗ nghịch nhưng cậu chưa bao giờ bỏ bê việc học. Cậu biết rõ trách nhiệm của mình là phải kế tục sản nghiệp của gia đình bởi lẽ cậu là con trai một và có lẽ bố cũng không tin tưởng giao cho người khác quản lý công ty bằng đứa con trai ruột như cậu.
"Tao dạy bài cho mày đúng không?"
Rain hỏi lại một lần nữa vì thấy Mork vẫn không chịu trả lời.
"Mày không dạy thì thằng chó nào dạy?"
"Miệngggggg."
Rain không nhắn chữ "chó" vì thừa biết chỉ cần như vậy cũng xem như là chửi rồi.
"Vậy mấy giờ mày qua tiệm?"
"Mày qua nhà tao dạy được không?"
"Mày có tự nhiên quá không đó bạn hiền?"
"Thế thì hẹn ở tiệm khác cũng được."
" Tao phải phụ việc ở tiệm, nếu không anh Sun càm ràm đến nỗi tao điếc tai mất."
Mork biết có lẽ sẽ khó để hẹn Rain ra ngoài hoặc qua nhà cậu dạy, nhưng cậu thật sự không muốn gặp Sun nên mới thử hỏi như vậy. Nếu cậu tập trung hơn thế này và thông minh hơn một chút, có lẽ cậu đã tự học ở nhà hoặc nhờ đứa bạn nào khác chỉ cho. Thế nhưng ngặt nỗi tụi nó cũng chẳng có đứa nào thông minh hơn cậu là bao.
"Sao vậy? Mày có chuyện gì với anh Sun không thế?"
Rain hỏi tiếp bằng một câu nói trúng tim đen của Mork. Dù không nghe thấy tiếng nhưng chỉ cần nhìn những ký tự Mork cảm giác được rằng Rain thật sự tò mò về chuyện này và đang rất nghiêm túc với câu hỏi này.
"Không."
"Mày có vẻ tránh mặt, không muốn gặp anh Sun hay sao ấy."
"Tao nói không có gì là không có gì mà."
"Chắc không?"
"Ờ, mày hỏi xàm xí làm gì đấy?"
"Mày không có chuyện gì với anh Sun là tốt rồi. Vậy qua lẹ đi. Giờ này khách vẫn chưa đông lắm, tao còn dạy được."
"Ờ ờ, nói lắm thế."
Mork cúp máy rồi thở dài một tiếng...Cậu quyết đ��nh đi vì thật sự không còn lựa chọn nào khác. Hơn nữa nếu cậu không đi, Rain sẽ càng chắc chắn rằng cậu thật sự có chuyện với Sun mà cậu thì không hề muốn việc đó xảy ra.
Cho nên lựa chọn lần này có lẽ là cách tốt nhất.
Nói chuyện với Rain xong Mork liền tắm rửa rồi thay đồ ra khỏi nhà. Phóng môtô không lâu thì đã gần tới tiệm Blue Sky Cafe. Đương lúc cậu rẽ vào đường thì chợt liếc thấy một cô gái ở trước cửa hàng tiện lợi mua đồ. Có lẽ cậu sẽ dửng dưng như không có gì nếu cô không phải đang bị quấy rối và cô không phải là cô gái mà Rain từng mơ mộng cho cậu nghe.
Phải...Cậu nhớ được cô chính là Manao!
Brưnnn.
Mork lái môtô đi ngang qua được một đoạn liền quyết định quay đầu lại vì cảm thấy tội lỗi nếu cậu giúp đỡ. Dù cô không phải cô gái mà bạn cậu thầm thích thì cậu vẫn phải giúp.
"Xin số điện thoại thôi mà, không cho anh được hả em gái?"
Một tên đàn ông tướng tá bặm trợn, da ngăm, người gầy, đầu chóe vàng, mặc quần bó sát, xỏ lỗ hai bên tai, cả người toàn hình xăm đang xòe điện thoại ra cho Manao. Sau lưng hắn có một tên đàn em ăn mặc tương tự đứng trông chừng. Sắc mặt Manao có vẻ kinh hãi và chuẩn bị khóc đến nơi. Cô chỉ đành lắc đầu thay cho lời từ chối.'
Nhưng cô gái nào ở trong tình huống như Manao lại chẳng sợ chứ khi mà dáng vẻ của người xin số điện thoại chẳng có vẻ gì là tử tế, từ cách ăn mặc đến mặt mũi đáng sợ, chưa kể còn hùng hổ như là đang hăm dọa.
"Nha nha. Cho xin đi mà."
"Không! Tránh ra. Tôi sẽ về nhà."
"Thì cho số trước đi rồi cho về. Đưa về tận nhà luôn cũng được."
Mork tháo mũ bảo hiễm ra sau khi nhẫn nại quan sát một lúc và chắc chắn rằng Manao thật sự cần đến sự giúp đỡ.
"Tôi đã nói là không cho."
"Được! Xin nhẹ nhàng không cho đúng không..."
Hắn từ từ tiến tới gần Manao. Lúc này Manao nhìn trái nhìn phải giống như là muốn hét lớn để cầu cứu sự giúp đỡ nhưng tên lưu manh đó không có vẻ gì là sợ sệt.
"Con gái người ta không cho thì đừng chai mặt chứ!"
Mork đi tới chặn ngang giữa Manao và tên lưu manh đó khiến hắn ngừng bàn tay đang giữ cánh tay Manao lại. Dù không quen biết nhau nhưng Manao liền lập tức núp sau lưng Mork như thể vừa tìm được nơi lánh nạn.
"Rồi mày chõ mũi cái gì?"
"Rồi mày chõ mũi làm phiền em ấy làm cái gì?"
"Thì tao thích em ấy. Liên quan gì tới mày!"
"Nhưng em ấy không thích mày."
Mork cãi tay đôi lại không hề sợ sệt dù đối phương đã tức giận đến mức đỏ mặt tía tai và tỏ vẻ như là sắp lao vào đấm cậu. Tuy nhiên bọn chúng chỉ có hai tên...cậu thừa sức đối phó.
"Rồi mày là ai? Nếu không liên quan gì đến con nhỏ này thì tránh ra."
"Đê tiện như thế này, mày nghĩ em ấy sẽ thích mày sao?"
"Tao hỏi mày chõ mũi cái gì!"
Tên đó giận đến mức xông vào đẩy ngực Mork rồi bị cậu đẩy mạnh lại mạnh hơn đến nỗi ngã dúi vào tên đàn em. Hắn trừng mắt nhìn cậu như thể chuẩn bị gây sự mà cậu thì cũng đang bẻ tay sẵn sàng đợi nghênh chiến.
"Anh biết nhiều lúc cậu gây sự với người ta là để bảo vệ Rain...Cảm ơn đã chăm sóc nó."
"Ờ."
"Nhưng anh nhắc nhở cũng là vì lo lắng cho cậu."
Câu nói của Sun chợt hiện lên trong suy nghĩ khiến Mork bình tĩnh lại một chút. Bình thường cậu không chỉ đẩy ngực lại đâu. Nếu đối phương đã làm đến mức này thì mọi khi cậu sẽ phải đáp trả bằng nắm đấm, không thì cũng đạp cho một phát từ đời nào rồi!
"Mày!"
Tên lưu manh toan nhào lên đấm cậu, song tên đàn em của hắn trông có vẻ biết suy xét hơn đã giữ tay hắn lại.
"Em nghĩ mình rút trước đã anh Ton. Coi bộ thằng nghiệp chướng này khó chơi đó."
Tên đàn em thì thầm. Tên gọi là Ton quay sang trừng mắt nhìn Mork thêm một lần nữa.
"Mày cứ đợi đấy. Chuyện không kết thúc như thế này đâu!"
Ton chỉ mặt Mork rồi ngồi lên xe máy. Tên đàn em của hắn nhanh chóng chạy theo. Không lâu sau bọn chúng vội vã phóng xe đi nhưng vẫn không quên quay đầu lại bắn ánh mắt ghi thù về phía cậu lần nữa.
Mork không sợ bọn chúng. Ngược lại, người đáng lo chính là Manao kia kìa.
Nếu bọn chúng lại quấy rối mà không có người giúp thì cô phải làm sao đây?
"Em có làm sao không?" Mork quay sang hỏi người núp sau lưng mình sau khi điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại. Cậu nhịn không nổi mà nghĩ đây thật sự có phải cái nghiệp của người đẹp phải thu hút cái bọn đó đến nỗi suýt nữa thì xảy ra chuyện.
"Không sao ạ. Ờ...Anh..."
"Anh tên là Mork. Em là Manao phải không?"
"Vâng." Manao gật đầu. "Anh Mork biết Manao sao ạ?"
"Anh là bạn thằng Rain. Nó từng kể chuyện của Manao cho anh nghe rồi còn đưa hình Manao cho anh xem nữa."
"Anh Rain...À! Anh mở tiệm cà phê ở khu này phải không ạ?"
Manao mỉm cười vì cảm thấy an toàn hơn. Mork cứu cô, hơn nữa còn làm bạn với người tốt bụng như Rain, người mà cô có quen biết. Cô nghĩ có lẽ cậu sẽ không có ý đồ xấu gì với mình.
"Đúng nó rồi đấy."
"Trái Đất tròn thật."
"Đi đâu đây? Cần anh hộ tống không?"
"Manao đi mua đồ ạ. Đang trên đường về nhà thì gặp phải bọn người đó đến kiếm chuyện."
"Lần sau cẩn thận nhé. Sinh ra dễ thương là vậy đấy."
"Vâng." Manao gật đầu.
Câu "dễ thương" mà Mork nói dù không mang theo ý tứ gì nhưng lại khiến trái tim cô đập mạnh.
"Nhà Manao ở khu này đúng không? Để anh đưa về, phòng khi bọn đó quay lại."
"Cảm ơn anh."
Mork xách phụ đồ cho Manao trước khi sải bước dẫn cô tới chiếc môtô của cậu.
"Ngồi được không?"
Mork hỏi sau khi ngồi lên môtô rồi cầm mũ bảo hiểm đội vào.
"Được ạ. Hồi trước Manao từng ngồi xe ôm rồi."
"Gần giống xe ôm luôn rồi này."
Từ việc vẫn chưa hoàn hồn sau khi bị bọn trẻ trâu như Ton quấy rối, Manao bật cười vì câu nói của Mork. Cô không nghĩ bộ dạng hung tợn như cậu lại là người tốt bụng và có thể làm cho cô thân thiết với cậu nhanh như thế này.
"Vậy thì lên. Để anh xe ôm đưa về."
"Vâng, anh xe ôm."
Manao ngồi lên yên sau trước khi Mork từ từ lái xe mô tô đi khỏi. Lúc cậu lái xe, mùi hương của cậu và sự giúp đỡ ngày hôm nay của cậu làm cho Manao mỉm cười mà không hề nhận ra.
Blue Sky Cafe
"Trước khi ló được cái đầu ra tao còn tưởng đâu phải thắp nhang gọi hồn mày rồi chứ." Rain chào hỏi ngay khi nhìn thấy Mork bước chân vào tiệm.
"Ghẹo gan." Mork cũng đáp trả lập tức.
Cậu sải chân tới quầy counter tìm Rain dù người mà cậu tránh chạm mặt đang đứng sừng sững ở đó. C���u nhìn về phía Sun rồi gật nhẹ đầu thay cho câu chào vì không muốn ngó lơ anh thu hút sự chú ý.
Chỉ thế này thôi Rain đã nghi ngờ cậu và Sun có chuyện với nhau rồi.
"Còn tưởng cậu không dám tới tiệm nữa."
"Tại sao em không dám tới đây chứ?"
"Ai mà biết được...Còn tưởng nếu không hỏi tới thì không đến nữa luôn."
"Em không đến vì anh hỏi tới em. Em đến để học bài là đằng khác."
"Khoan đã."
Rain ngồi nghe anh trai và bạn thân cãi nhau vội tìm cơ hội chen ngang. Cậu hoang mang không biết hai người này đang cãi nhâu về chuyện gì. Lúc hỏi thì bảo là không có chuyện gì, đ���n lúc gặp lại cãi nhau chí chóe.
Quan trọng là...Sun và Mork nói chuyện với nhau từ khi nào. Cậu chẳng hiểu gì hết.
"Hai người này nói chuyện, hỏi han gì nhau từ lúc nào?"
"Không có gì." Mork và Sun đồng thanh trả lời.
Nhưng...Câu trả lời càng khiến Rain nghi ngờ nhiều hơn.
Cái thằng miệng nói không có gì thì hay lắm!
"Còn nhìn mặt tao làm gì? Rốt cuộc có dạy cho tao không?"
"Hồ! Đây là dạy free không có tiền công nha. Vậy mà còn lên mặt nữa."
Miệng thì càm ràm thế thôi nhưng Rain vẫn đi tới cầm đống sách vở đặt sau tiệm rồi theo sau Mork đến bàn. Còn phần Mork, cậu bắn ánh nhìn sát khí về phía Sun trước khi tỏ vẻ hờ hững không thèm quan tâm, tuy vậy trong lòng vẫn nhịn không nổi mà mắng đối phương tự luyến, xem mình là quan trọng. Cậu biết ngay là Sun sẽ cho rằng cậu đến đây vì Sun nhắn Line hỏi cậu mà.
"Mà sao hôm nay tới trễ vậy?"
Rain hỏi sau khi ngồi vào ghế đối diện rồi mở sách ra. Cậu nhớ trước khi ra khỏi nhà Mork Line cho cậu nhắn rằng đã bắt đầu xuất phát rồi. Mọi khi Mork mất chưa đến 20 phút, thế mà hôm nay lại đến trễ vô cùng.
"Tại em Manao của mày đó."
"Là sao?"
Rain ngẩng mặt lên nhìn Mork ngay lập tức. Nhắc mới nhớ mấy ngày rồi cậu chưa gặp Manao. Cậu đang định kiếm cớ để gặp cô một chút. Mấy ngày không được gặp càng khiến cậu muốn thấy mặt cô một cách khó nói.
"Tao thấy em ấy bị thằng nghiệp chướng ở đâu đó không biết quấy rối, tình cờ chạy xe ngang, nhớ ra nên ghé vào giúp."
"Em ấy sao rồi? Bọn nó có làm gì em ấy không? Bọn nó có mấy thằng? Rồi..."
"Lo luôn." Mork cắt ngang với sự khinh bỉ thằng bạn.
Hồi trước cậu cũng thấy Rain nói chuyện với vài cô nhưng chưa thấy nó lo lắng như người này.
"Không cần khinh bỉ! Trả lời tao trước."
"Em ấy chỉ giật mình thôi. Bọn nó vẫn chưa làm được gì, chỉ dọa để xin số." Mork nói cho bạn yên tâm. "Lúc tao đến ngăn bọn nó cũng chịu rút nhưng trông có vẻ thù lắm. Mày kêu em ấy cẩn thận một chút."
"Nếu bọn nó cứng đầu không chịu dừng thì tội nghiệp em ấy lắm. Nếu bọn nó cũng ở chung khu này rồi theo về đến tận nhà em ấy thì..."
"Thì mày thích em ấy không phải sao? Nhân cơ hội là bodyguard luôn. Bọn nó đến kiếm chuyện mày quất lại liền.
Bưng!
Sun đặt mạnh khay cà phê và bánh xuống bàn làm cà phê suýt nữa thì đổ ra. Mork ngước mặt lên nhìn anh với vẻ không hài lòng. Rain cực kỳ thắc mắc là tại sao Sun lại nổi giận.
"Lại định gây sự gì với ai?" Sun hỏi, giọng hung dữ.
"Nhiều chuyện."
Mork đáp cụt lủn. Sun càng nhắc nhở cậu càng nhớ đến sự việc trước đây khi Sun làm ra vẻ là lo lắng cho cậu nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn Kao. Và cậu cũng không muốn Sun làm mình thổn thức nữa.
"Hới! Mày bình tĩnh."
Rain vội vàng can ngăn vì không muốn cả hai người có chuyện với nhau. Lần này cậu cảm nhận được Mork phản ứng không còn kiểu cãi chơi như thời gian vừa qua nữa. Rain nhịn không nổi mà thấy khó hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này. Trước đây còn nói chuyện vui vẻ với nhau, đang yên đang lành tại sao lại làm như cãi cọ hay thù hằn nhau vậy chứ.
Miệng cả hai thì nói là không có chuyện gì nhưng hễ đụng mặt là lại tỏa ra sát khí về phía nhau, đặc biệt là thằng bạn của cậu. Nếu Mork chịu nói với cậu một câu thôi, cậu lập tức đi giải quyết liền.
"Nhắc nhở với ý tốt."
Sun vẫn không thôi vẻ hung dữ vì không muốn Mork và Rain đi đánh nhau với ai.
"Không cần mạo hiểm mình đi gây sự với người ta. Cả hai đứa ấy, nếu có người đến kiếm chuyện với cô bé đó nữa thì báo với người giám hộ đưa cô bé đi báo cảnh sát. Đất nước có pháp luật. Hãy để cảnh sát giải quyết."
"Nếu cảnh sát giải quyết được bọn này thì trộm cướp sẽ hoành hành như ngày hôm nay sao?"
"Đó là lý luận của bọn người thích đi gây chuyện đánh nhau và dùng vũ lực để giải quyết vấn đề như cậu thì đúng hơn."
"Ờ! Em là bọn thích dùng vũ lực. Thế thì ��ã sao!"
Mork bật dậy trừng mắt nhìn Sun như muốn gây sự. Cậu bắt đầu không nhịn nổi khi Sun cái gì cũng cho là cậu chỉ biết dùng vũ lực. Rồi không phải cái bọn thích dùng vũ lực như cậu đã chịu đau mạo hiểm tính mạng cứu Sun khỏi bọn côn đồ đó sao.
"Đủ rồi." Rain vội ngăn lại. "Thằng Mork, mày ngồi xuống ngay. Anh Sun đi làm việc đi, để em nói chuyện với nó. Hôm nay cách xa nhau không lại cãi nhau nữa! Vừa mới hòa thuận lại gây chuyện cãi lộn rồi cái cặp."
Rain nhìn hai người một lượt. Cả Sun và Mork đều chịu bình tĩnh hơn một chút. Mork ngồi xuống như cũ, Sun về lại quầy counter. Tuy nhiên ánh mắt của bọn họ nhìn nhau vẫn chất đầy sát khí khiến Rain cảm giác mình thật sự đã sai lầm khi rủ Mork đến tiệm học bài. Biết vậy cậu thà bị Sun mắng rồi xin đến nhà Mork chỉ bài cho rồi.
Hôm nay...tiệm có nổ luôn không đây!
Nhà của Kao
Kao dậy sớm để chuẩn bị tới trường đại học. Sau khi tắm rửa và mặc đồ xong xuôi, cậu đi xuống ăn sáng cùng em gái và mẹ như mọi ngày khi mà các thành viên trong gia đình tụ họp đông đủ để ăn bữa sáng cùng nhau. Dù là ngày nghỉ cậu cũng dậy sớm để ăn cơm cùng mọi người theo thói quen. Cậu cảm giác điều đó làm cho mọi người gần gũi và tiếp thu đư��c những câu chuyện của các thành viên trong gia đình.
"Vậy hôm nay có qua ăn sáng không?"
Kao nói chuyện điện thoại với Pêt trong lúc đi xuống cầu thang. Kể từ khi quan nhau, Pêt ngày nào cũng đưa đón Kao. Hôm nào học buổi sáng Pete sẽ đến đây ăn sáng cùng cậu như một cậu con trai cưng đích thực của mẹ.
[Hôm nay chắc là không kịp. Mày ăn trước đi.]
"Nếu trễ mày không cần đón tao. Tao tự đi cũng được."
[Đón được mà. Tao rẽ vô đầu đường nhà mày rồi này.]
"Ờ ờ, lái xe cẩn thận nhé."
Kao cúp máy trong lúc đi tới bàn ăn. Mẹ và Gib đang bày bàn liền quay sang nhìn cậu.
"Nói chuyện với Pete hả con?"
"Dạ mẹ."
"Thế hôm nay Pete có ăn cùng chúng ta không?"
"Hôm nay nó ra khỏi nhà trễ nên đến không kịp. Chắc lát nữa nó sẽ ghé đón con rồi ��i học luôn."
"Anh Pete tốt ơi là tốt. Ngày nào cũng đưa đón anh Kao như là người yêu vậy đó."
Gib trêu chọc. Nhưng chỉ ngay khi Gib vừa dứt câu thôi! Bầu không khí u ám lập tức xuất hiện vì đây là chuyện mà Kao đang giấu diếm...Mẹ nhìn Kao một lúc trước khi quay sang nhìn Gib.
"Con bé Gib này nói cái gì không biết. Anh Pete và anh Kao đều là con trai, làm sao mà là người yêu được?" Mẹ đỡ lời hộ Kao.
Câu nói của mẹ càng làm cậu lo lắng một cách khó nói. Và cậu nghĩ rằng...may là cậu chưa nói chuyện cậu quen Pete với tư cách người yêu cho mẹ biết bởi có lẽ mẹ thật sự không thể chấp nhận nổi.
Cậu không muốn bầu không khí và quan hệ tình cảm trong gia đình tốt đẹp này thay đổi...
"Thì kiểu Y đó mẹ." Gib vừa nói vừa cười.
"Y là sao con?"
"Thì...con trai là người yêu của con trai đó ạ." Gib kể một cách hăng say. "Joob Jaeng bạn con là hủ nữ thứ thiệt luôn. Nó bảo anh Pete và anh Kao có mùi đam mỹ là lạ. Nó còn than thở với con là muốn gặp anh Pete và anh Kao một lần nữa. Nó bảo nhìn hai anh ở cùng nhau mà thấy mắc cỡ. Nó jin (ship) anh Pete với anh Kao."
Kao đang cầm ly nước lên uống giật mình đến mức suýt thì làm trượt ly nước ra khỏi tay. Cậu liền hiểu ngay tại sao hôm đó Joob Jaeng lại nhìn cậu và Pete với ánh mắt kỳ lạ. Hóa ra nó nghĩ cậu và Pete là người yêu.
"Mơ mộng quá rồi nàng. Anh và thằng Pete chỉ là bạn thôi! Chỉ biết chọc anh, chuyện học hành thế nào rồi? Hôm trước còn than thở không làm bài thi được. Coi chừng thi rớt nha."
Kao cố gắng biện hộ một cách tự nhiên dù trong lòng cậu lo sợ rằng bí mật s��� bị bại lộ. Tuy vậy cậu cũng sợ nếu chối bỏ một cách nóng vội hay giải thích quá nhiều sẽ càng làm cho mẹ và Gib nghi ngờ.
"Anh Kao này, đừng chạm vào nỗi đau của em chứ!" Kao thấy em gái xị mặt liền bật cười.
Cậu đưa tay ra vò đầu Gin rồi nhanh chóng đổi chủ đề nói chuyện bằng cách hỏi thăm tình hình học tập của cô. Đối phương cũng dễ dàng chấp nhận chuyển chủ đề nói bởi từ đầu có lẽ cô chỉ muốn tìm chuyện để chọc cậu mà thôi, thật sự không có ý gì.
"Nhắc đến chuyện thi cử...Mẹ định hỏi Kao từ hôm qua rồi." Mẹ lên tiếng như vừa chợt nhớ ra.
"Sao hả mẹ?"
"Hiệu trưởng biết Kao học giỏi nên muốn Kao dạy kèm cho con trai của ông ấy. Ông ấy muốn con trai học chung khoa và chung trường đại học với Kao. Con trai ông ấy có hơi chậm. Nếu đi học ở trung tâm có lẽ sẽ không theo kịp bạn bè. Chưa kể vào đó còn quậy phá không chịu học nữa. Kao có thời gian không con?"
"Kao..."
Kao lưỡng lự vì dạo gần đây cậu học nặng. Hơn nữa còn phải phụ đạo cho Pete. Nếu nhận công việc này thì có lẽ sẽ có ít thời gian dành cho Pete hơn. Đảm bảo cậu sẽ bị đối phương càm ràm đến điếc cả tai cho xem. Với lại cậu biết hiệu trưởng Napakorn là người khá cổ hủ và có định kiến với giới tính thứ 3 từ thuở nào rồi.
Kao vẫn còn nhớ mẹ từng than thở với cậu rằng một cậu học trò của mẹ suýt nữa thì không học xong vì bệnh đến nỗi thi không đủ điểm một môn. Và vào lúc đang giải quyết vấn đề thì xảy ra chuyện khiến việc học bị đình trệ hơn nữa.
Hiệu trưởng suýt nữa thì không ký vào giấy tốt nghi��p mà không thèm nghe bất cứ lý do nào vì ông không thích đối phương là gay. Ông cho rằng người đó là bọn yêu đương nhăng nhít không chuyên tâm vào học hành dù đối phương có lý do chính đáng và cố hết sức để sửa chữa lỗi lầm.
Nếu hiệu trưởng biết Kao là gay, hơn nữa còn dạy học cho con trai thì không biết hiệu trưởng có trút lên mẹ không nữa. Hiệu trưởng có quyền trong việc đánh giá thành quả công việc, mức độ thăng tiến và xếp loại của mẹ...Nếu hiệu trưởng biết cậu là gay, có thành kiến với cậu đến mức làm ảnh hưởng đến công việc của mẹ thì cậu sẽ không nhịn nổi mà thấy có lỗi.
"Hiệu trưởng cứ năn nỉ mẹ mãi. Ông ấy bảo sẽ trả tiền học phí cho Kao luôn đó. Kao muốn bao nhiêu cứ nói với ông ấy. Mẹ nghĩ thử dạy con trai ông ấy một chút cũng tốt. Thứ 7, chủ nhật thôi cũng được mà con."
"Vậy cũng được mẹ à."
Mẹ đã tha thiết như vậy thì Kao đành phải nhận lời. Cậu vẫn luôn là người suy nghĩ đến người khác và không biết cách từ chối ai từ trước đến nay rồi. Đây xem như vừa có lợi vừa có hại cho cậu. Tuy vậy Kao vẫn cố gắng động viên mình rằng sẽ không có gì đâu. Cậu từng phụ giúp công việc ở trường với mẹ và có gặp hiệu trưởng vài lần. Ông ấy vẫn chưa biết cậu là gay.
Cậu cũng chẳng thể hiện ra ngoài. Đúng là cậu sẽ phải gặp hiệu trưởng thường xuyên đấy nhưng ông ấy sẽ không thể nào biết được bí mật của cậu. Với lại...nếu cậu từ chối việc này có thể sẽ làm hiệu trường phật ý đến mức ảnh hưởng đến công việc của mẹ cũng nên.
"Con chào dì."
Kao phụ mẹ dọn bàn sau khi ăn sáng xong. Cậu còn định nếu Pete vẫn chưa đến sẽ gọi điện tìm. Nhưng vừa hay đối phương đến kịp lúc. Ban đầu cậu tưởng Pete chỉ dừng xe đón cậu rồi đi học luôn. Ai ngờ Pete còn cất công vào nhà chào hỏi mẹ và Gib. Pete lại giở bài con cưng của mẹ cậu nữa rồi.
Người gì đâu...Giỏi lấy lòng người lớn. Đúng là đáng ghét!
"Chào con, Pete. Dì còn tưởng con chỉ dừng xe đón Kao rồi hai đứa vội đi học luôn chứ." Mẹ nhận cái chắp tay vái của Pete với một nụ cười.
"Con ghé vào chào hỏi một chút ạ. Bác giúp việc có làm bánh kem blueberry. Con nhớ Gib thích nên xin một ít cho Gib."
"Hồ! Anh Pete tốt bụng quá. Cảm ơn anh nhé."
Kao nhìn Pete bằng ánh mắt khinh bỉ. Nhìn đi! Pete ghi điểm lấy lòng mẹ và em gái cậu không nể mặt luôn. Đến nỗi bây giờ Pete g��n như trở thành con cưng số 1 của mẹ, hất cẳng đứa con ruột là cậu đây.
"Chăm chỉ lấy lòng mẹ với nhỏ Gib như thế này, coi chừng nhỏ Gib nó quen thói đó." Kao nói.
"Anh Kao! Không được nói em!"
Pete bật cười khi nhìn thấy gương mặt phụng phịu của Gib.
"Đi thôi. Cứ ở đó mà ghi điểm lấy lòng mẹ với em gái tao, lát đi học trễ đó." Kao kéo Pete đi học, bằng không cặp mẹ-con trai cưng và anh trai cưng-em gái cưng có lẽ sẽ còn nói chuyện lâu lắm.
Pete ghi điểm với thành viên trong gia đình cậu đến mức cậu gần như không còn giá trị luôn rồi.
"À...Vậy con với Kao đi học trước đây ạ." Pete chắp tay vái chào mẹ Kao rồi quay sang mỉm cười với Gib.
"Ừ con. Lái xe cẩn thận nhé."
"Vâng ạ."
Cả hai đi ra rồi bước lên chiếc xe đậu trước cửa nhà. Sau khi lên xe, Pete lén lút quan sát sắc mặt chán nản của Kao rồi bật cười lớn. Cậu biết Kao làm vẻ mặt chán nản vậy thôi nhưng thực chất cậu đang mắc cỡ vì Pete thể hiện và hòa hợp tốt với gia đình của Kao.
Kao biết rõ cậu làm tất cả điều này là để cho Kao thoải mái...
"Giữ mẹ và em gái hay sao hả? Mày cũng biết tao thể hiện như vậy là vì ai."
"Thôi thôi. Ghi điểm với mẹ và em gái tao xong rồi thì ghi điểm với tao tiếp đi."
Kao bĩu môi khinh bỉ. Trong lòng thầm nghĩ lúc cậu và Pete quen nhau có vẻ quá đốt cháy giai đoạn nên Pete mới đền bù bằng cách tán tỉnh cậu sau khi đã quen nhau rồi chăng.
Hơn nữa còn là cao thủ tán tỉnh, tán tỉnh tần suất dày đặc và tán tĩnh mỗi khi có cơ hội!
"Cũng biết luôn. Dễ thương quá nha."
"Ghẹo gan!"
"Thế có nghĩa là "dễ thương" đúng không?"
"Ốiiii, thằng Pete! Cái thằng tự luyến. Cái thằng tự tâng bốc bản thân số 1. Tao chửi cái gì mày có từng kiêng dè tí nào không?" Kao tuôn một tràng vào mặt đối phương. Cậu không biết mình nổi giận thật hay chỉ làm vậy để chữa ngượng.
"Ai bảo mày miệng tâm không đồng nhất. Mắc cỡ thì nói. Dễ thương thì khen dễ thương đi chứ."
"Chán phải nói chuyện với bọn tự huyễn hoặc bản thân."
Khi hồi tưởng lại khoảng thời gian trước khi quen nhau, Kao liền mỉm cười một cách khó hiểu. Trước đây cậu và Pete ghét nhau muốn chết, mặt cũng chẳng muốn nhìn. Chưa kể còn đụng tay đụng chân với nhau. Ai mà nghĩ được có một ngày lại thân nhau rồi trở thành người yêu như ngày hôm nay...Mỗi người đều là niềm hạnh phúc của người kia.
Cuộc đời con người ta cũng khôi hài thật.
Khoa Kỹ thuật
Đại học N
Bước ra khỏi lớp học cuối cùng, đám bạn trong nhóm kéo nhau vào nhà vệ sinh, riêng Pete bá cổ Kao ra chỗ ngồi quen thuộc của bọn họ để đợi. Hai người đang tán gẫu vui vẻ thì ngay lúc đó mẹ nhắn Line đến báo cho Kao về chuyện dạy thêm.
"Mẹ đã nói với hiệu trưởng rồi nhé con. Hiệu trưởng cảm ơn Kao nhiều lắm vì đã giúp kèm cặp cho con trai ông ấy."
"Vâng mẹ."
"Ông ấy bảo muốn bắt đầu sớm một chút. Thứ 7, chủ nhật này luôn, Kao ok không con?"
"Chắc là được mẹ à."
Kao trả lời có thể đi được nhưng cậu không có cảm giác chắn chắn tẹo nào. Cậu sợ chuẩn bị dạy học không kịp và cũng chẳng biết học lực của con trai hiệu trưởng giỏi yếu ra sao. Liệu rồi cậu có dạy được không đây khi chỉ dạy một mình Pete cậu đã đau đầu muốn chết rồi. Còn một chuyện mà Kao khó nghĩ nữa đó là...cậu vẫn chưa nói chuyện này với Pete.
"Nói chuyện với ai thế? Sao mặt lại căng thẳng?"
Giọng nói của Pete làm Kao bừng tỉnh khỏi suy nghĩ. Cậu nói chuyện với mẹ xong rồi.
Cậu cất máy rồi lắc đầu thay lời phủ nhận.
"Không cần nói dối. Mặt mày căng thẳng thế kia cơ mà."
"Tao nói chuyện với mẹ. Không có gì thật mà."
"Chắc chắn là nói chuyện với mẹ không đó?"
"Muốn xem không?"
Kao làm bộ như chìa điện thoại ra cho xem. Pete liền an tâm hơn và cũng không cầm lấy để xem. Cậu là người hay ghen và hay lo nhưng chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Kao quá giới hạn và cũng chưa từng check điện thoại.
Nhưng vấn đề nói chuyện qua Line này cậu vẫn còn ám ảnh từ vụ của Fongbeer.
Trước khi hai người ở bên nhau, Fongbeer là cô gái mà Pete từng nói chuyện. Tuy nhiên sau khi Pete bắt đầu xa cách cô, Fongbeer theo cậu đến tận khoa rồi bạn bè trong nhóm liền cử Kao đi an ủi khiến cô quay sang tán tỉnh Kao thay vì cậu.
Fongbeer và Kao nói chuyện qua Line thường xuyên, chưa kể đi đâu cũng có nhau. Fongbeer là nguyên nhân khiến Pete bực mình đến nỗi hiểu lầm Kao một khoảng thời gian. Song Fongbeer cũng chính là nhân tố làm cho hai người bọn cậu phải mở lòng nói chuyện với nhau. Nhưng mà gác chuyện Fongbeer sang một bên đã. Bây giờ bọn cậu nên tập trung vào chuyện của mình thì hơn!
Kao cố gắng gom hết sự can đảm và sắp xếp lại câu từ trong đầu.
Cậu nên nói chuyện dạy kèm cho con trai hiệu trưởng với Pete như thế n��o đây.
"Hay là dì không khỏe?" Pete hỏi tiếp. "Vậy hôm nay về sớm cũng được. Để đón dì đi khám bác sĩ."
"Con trai nhà người ta ha." Kao mỉa mai nhưng cậu cảm giác được Pete thật sự lo lắng và đối xử tốt với mọi người trong gia đình cậu. "Mẹ không sao đâu mà, không cần lo lắng."
"Vậy mày bị cái gì? Sao nói chuyện với mẹ lại làm cái mặt căng thẳng?"
"Thì..."
"Nói ra mau." Pete trầm giọng ra lệnh. "Tao biết mày đang có chuyện không vui."
Kể từ khi hẹn hò nhau, Pete luôn cảm nhận được sự thay đổi của Kao, dù chỉ là chuyện nhỏ xíu cậu vẫn có thể nhận ra. Kao làm mặt căng thẳng như thế kia, làm sao cậu có thể không nhìn ra chứ.
"Là...hiệu trưởng ở trường của mẹ ấy, ông ấy muốn tao dạy kèm cho con trai ông ấy và tao cũng nhận lời rồi." Cuối cùng Kao cũng gom hết can đảm để nói với Pete.
"Cái gì cơ!" Pete lớn giọng hỏi, sắc mắc không vừa lòng tí nào.
"Cho nên tao mới căng thẳng. Nói rồi thể nào mày cũng càm ràm."
"Tao càm ràm sẵn rồi." Pete tỏ vẻ cực kỳ buồn chán.
Kao phải đi dạy học cho người khác như vậy đồng nghĩa với việc phải dành ít thời gian hơn cho cậu.
"Sao ông ta không thuê tutor (gia sư) hay cho con học trung tâm đi, mắc gì phiền phức đến mày cơ chứ?"
"Ông ấy muốn con trai thi đậu vào chung khoa với tao." Kao cố gắng giải thích thay đối phương. "Có lẽ ông ấy thấy tuổi tác tương đương nhau nên sẽ dạy tốt hơn là thuê mấy người hơn tuổi để dạy. Nghe bảo con trai hiệu trưởng sức tập trung không tốt lắm, nếu cho vào trung tâm học sợ không theo kịp bạn bè."
"Rồi lớn lên kiểu gì chứ?"
"Không cần nói người ta. Mày cũng phải để tao phụ đạo đặc biệt cho đó không phải sao?"
"Tao là trường hợp đặc biệt."
"Nhưng tao nhận lời rồi. Không từ chối được. Nếu không thì khó cho mẹ rồi."
"Lão già hiệu trưởng chắc chắn là lạm dụng chức vụ đây mà."
"Thôi mà. Tao chỉ dạy thứ 7, chủ nhật, mỗi ngày có mấy tiếng thôi."
"Nhưng cũng ăn gian vào thời gian riêng tư của mày với tao."
Pete thở dài một cách vô cùng bực bội, nhưng cậu chẳng thể làm được gì vì có lẽ cũng chẳng giải quyết được gì nữa. Nếu cậu có vùng vằng, người ở giữa là Kao sẽ càng khó xử.
"Vậy...con trai hiệu trưởng bao nhiêu tuổi? Con gái hay con trai? Có bồ chưa?"
"Con trai. Chắc là lớp 12. Còn có bồ hay chưa thì không biết."
Pete nhìn Kao với ánh mắt vô cùng nghi hoặc.
"Đừng nói là mày ghen đó nha." Kao phá ra cười trong khi vừa lúc nãy đây thôi cậu vẫn còn căng thẳng. "Đàng hoàng xíu coi. Còn chưa thấy mặt mũi người ta mà đã ghen với chả tuông."
"Không biết đâu. Tao có linh cảm không tốt." Pete nói và nó cũng đáng ngại khi gần đây linh cảm của cậu lúc nào cũng đúng. "Rồi lại như hồi Fongbeer. Tao không yên tâm."
"Vụ của Fongbeer mày không được đổ tội cho tao. Đó là ghệ của mày mà."
"Vậy còn thằng cha Sun thì sao?" Pete bĩu môi và làm mặt xấu xa giống mấy người vai ác khi nói đến tình địch cũ. "Mày có sức mê hoặc quá nhiều. Cả con gái lẫn con trai."
"Lại ghẹo gan nữa rồi đó mày."
Thấy Pete căng thẳng chuyện này một cách vô lý, Kao không thể nào nhịn cười được. Pete ấy mày, thích bảo là cậu hay ghen đến nỗi Sandee cũng không phải là ngoại lệ, trong khi chính mình còn có triệu chứng nặng hơn cậu gấp mấy lần, ngay cả với công việc.
"Sao đấy tụi màyyyy?"
Trước khi Pete gặng hỏi nhiều hơn thế này, Thada, June và Sandee bước tới nhập hội. Kao thở phào nhẹ nhõm vì bạn bè đến đúng lúc. Bằng không nói qua nói lại không chừng Pete nổi cơn ghen lên mà bóp cổ cậu cũng nên.
"Nói chuyện gì thế? Sao thằng Pete mặt căng thẳng như đi ỉa kh��ng ra vậy?" June là người đầu tiên chào hỏi.
"Ỉa không ra tao còn không căng thẳng như thế này." Pete đáp.
"Ơ! Đây là đang nói chuyện nghiêm túc thật đó hả?" Sandee hỏi trong lúc lần lượt quan sát nét mặt của Pete và Kao. Trước khi ra khỏi lớp cô vẫn thấy cả hai nói chuyện vui vẻ với nhau mà.
"Ờ, bực bội thấy mẹ."
"Đâu nào...Chuyện gì đâu kể mau coi." June hỏi. Chuyện tọc mạch cuộc sống của người ta hãy để cho June.
"Hiệu trưởng của trường mẹ thằng Kao kêu thằng Kao dạy kèm cho con trai ông ta." Pete được dịp liền méc bạn.
"Thế thì sao?" Thada thắc mắc tại sao Pete phải căng thẳng.
Người lẽ ra phải căng thẳng nên là Kao (mới phải) chứ.
"Nó sẽ không có thời gian cho tụi mình chứ sao. Mẹ nó! Rồi nhóm lại ra cho xem."
Pete ��em chuyện nhóm tan rã ra làm cái cỡ một cách cực kỳ vô lý.
"Pete, mày đừng nói quá." Kao phản đối cái người hay ghen.
"Vậy rồi ngày nào cũng phải dạy à?" June hỏi.
"Chỉ thứ 7, chủ nhật, mỗi ngày mấy tiếng thôi."
"Tao thấy có sao đâu. Tốt mà. Kao sẽ có tiền ăn vặt nữa. Cỡ hiệu trưởng không để cho dạy free đâu." Sandee cố gắng chỉ ra cái tốt cho Pete thấy. Tuy nhiên cô biết rõ tại sao Pete lại không hài lòng và vô cùng chán nản.
Vì cô là người duy nhất trong nhóm biết...Pete và Kao ở bên nhau với tư cách gì.
"Nếu dạy vì tiền thì dạy cho tao luôn đi. Tao trả cao hơn vẫn được mà." Pete đáp.
"Thưaaaa thiếu gia giàu có, đáng kính, hào phóng." Kao mỉa mai.
"Rồi mày căng thẳng cái gì chứ? Nó chỉ đi thứ 7, chủ nhật thôi mà." Thada nói.
"Thì nó..."
"Mày cũng giữ bạn kỹ quá rồi đó thằng Pete." June lại bắt lỗi. "Bây giờ tinh thần koojin (cặp đôi) của mày với thằng Kao còn vượt của thằng Thada và nhỏ Sandee rồi đó."
"Câm miệng ngay June." Thada và Sandee đồng loạt lên tiếng.
"Ờ! Nếu không để tao tìm koojin ghép với mày để mày thôi trêu chọc bạn bè đi."
"Tao không nhắc chuyện koojin nữa cũng được. Nhưng thật sự thằng Pete cũng giữ thằng Kao kỹ quá rồi. Lúc trước ghét nhau thiếu điều muốn chết, đến lúc thân nhau thì dính nhau còn hơn vợ với chồng nữa. Mày lo cho thằng Kao quá rồi đó."
Lần này câu nói của June khiến cả Pete lẫn Kao cứng họng. Sandee nhìn mặt cả hai người giống như muốn nói rằng "Sao hả? Thể hiện ra ngoài nhiều quá làm chi."
Nếu bí mật chuyện là người yêu của nhau bại lộ thì chẳng thể trách ai được ngoài hành động của cả hai!
"Rồi sao? Mày ghen tỵ hả? Muốn tao giữ kỹ mày chứ gì." Pete hỏi ngược lại mang theo ý khinh bỉ.
"Phải rồi! Tao là đồ vô tích sự. Tao không học giỏi bằng thằng Kao."
"May là còn biết thân biết phận!"
"Thằng quần Pete!" June lấy sách đập đầu Pete khiến những người khác bật cười vui vẻ trước khi cả bọn rủ nhau đi ăn đồ nướng và ngừng nói về chuyện Kao đi dạy kèm cho con trai hiệu trưởng.
Pete cũng không nhắc đến nữa dù trong thâm tâm cậu vẫn có linh cảm không hay.
Nó chỉ là đi dạy kèm...chắc là không có gì đâu.
"Mork, em yêuuuu."
Thông báo tin nhắn vang lên trong Line làm Mork đang nằm lăn lộn trên giường sáng ngày thứ 7 phải trợn mắt ngay lập tức. Cậu biết ngay mỗi lần Rain giở chiêu này chắc chắn là do làm điều gì sai trái, hoặc không thì cũng có chuyện cần nhờ vả cậu.
"Sao?"
Mork vào thẳng vấn đề.
"Hôm nay qua tiệm không?"
"Tại sao tao phải qua tiệm mày?"
"Thì qua phụ. Qua một chút xíu đi mày."
"Không đi."
"Cái gì? Cái đồ không có trái tim."
Mork thở dài một tiếng. Bình thường đúng là cậu đến tiệm và phụ giúp được rất nhiều việc. Quan trọng là trước đây Rain chẳng cần phải phiền phức rủ rê cậu chút nào, chính cậu tự mò đến vì có nhiều việc cần đến sự giúp đỡ của Rain. Ví dụ như là kèm bài hay làm báo cáo. Dù cậu chẳng phải bọn đầu óc chậm chạp gì cho cam nhưng phải công nhận rằng chuyện học hành thì cậu vẫn phải trông chờ vào Rain.
"Cũng muốn có trái tim, nhưng đi rồi thì lại phải cãi nhau với người già cả bên đó nữa...Tao không đi thì hơn."
Lúc trước cậu chẳng sợ tranh cãi với Sun đâu. Tuy nhiên sau này cậu cố gắng hạn chế gặp mặt thì hơn.
"Đến nỗi sau lưng mà mày còn nói xấu anh Sun nữa à?"
"Sau lưng tao anh ấy cũng nói xấu thôi."
"Dạo này anh ấy không nói nữa. Anh ấy cứ hỏi tới mày suốt."
Câu nói của Rain một lần nữa thức tỉnh Mork. Nhắc mới nhớ cậu không ghé tiệm hay nói chuyện với Sun đã nhiều ngày nay rồi. Nếu có ghé qua thì nhiều nhất cũng chỉ đỗ môtô tạt vào đón Rain thôi. Tính từ ngày cậu gặp Sun ở cùng Kao, cậu không muốn nhìn mặt hay nói chuyện với Sun để tâm trạng khó chịu thêm nữa.
Và cậu nghĩ cứ giữ khoảng cách với nhau như thế này là tốt rồi.
"Hỏi gì?"
"Thì nhiều chuyện. Sao thế? Muốn biết hả?"
"Ghẹo gan."
"Ơ hay! Tao hỏi có nhiêu đó mà kêu tao ghẹo gan."
" Rồi có ghẹo gan thật không?"
"Tóm lại sao đây? Mày tới hay không tới?"
" Tao đã nói là tao không đi."
"Đi đi mà mày. Thứ 7 người ta tới tiệm đông. Tao chẳng trốn đi đâu được."
"Vậy chứ mày trốn đi đâu?"
"Tao đi gặp em Manao."
"Biết ngay mà."
Rain hối thúc Mork đến giúp việc ở tiệm là để bản thân trốn việc đi ngắm Manao mà không hề cảm thấy có lỗi chút nào. Nhưng cho dù cậu đi hay không đi thì cũng chẳng thể phụ giúp được khi mà cậu có biết làm menu nào đâu.
Cùng lắm thì chỉ bưng bê đồ hay phục vụ thôi.
Với lại nếu cậu đi thì không biết là phụ việc hay làm loạn cái tiệm nữa. Bởi lẽ cậu và Sun bắt đầu trở lại thời kỳ chiến tranh căng thẳng. Chuyện này Rain thừa biết nhưng dù vậy cậu vẫn sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm cho cậu đụng mặt Sun chỉ để đi gặp một cô gái như thế này có nghĩa là có lẽ Rain thật sự nghiêm túc với người này hơn những người đã từng trong quá khứ.
Không muốn tin chút nào...
"Giúp bạn xíu đi mà. Tao muốn đi gặp em Manao thật đó. Nếu không chuyện của tao với em ấy chẳng tiến triển được."
Rain khẩn thiết nhờ vả. Nếu bám chân cậu được chắc nó cũng làm rồi.
"Ngay cả khi mày biết rõ nếu tao đến tiệm, có thể tao sẽ cãi nhau với anh mày ư?"
"Mày thử kiềm chế chút xíu đi. Anh Sun sẽ không kiếm chuyện với mày đâu nếu mày không gây sự với anh ấy."
"Ít quá ha."
"Tao chẳng thấy anh Sun kiếm chuyện gì với mày cả. Tao nói thật."
"Ý m��y là tao thích kiếm chuyện với anh mày?"
"Đâu cóoooo." Rain gửi sticker cartoon giơ tay chắp lại. "Tới nha mày. Nha nha. Tao lạy luôn đó."
"Triệu chứng của mày nặng lắm rồi."
Trước giờ Rain không bao giờ năn nỉ Mork cái gì như thế này đâu. Cậu sẽ nể tình Rain dạy học cho cậu và giúp cậu làm báo cáo mấy lần vậy.
Chỉ ghé qua phụ việc ở tiệm vài tiếng chắc là không sao. Thằng Rain chắc là không đi gặp Manao cả ngày đâu.
"Ờ, cũng được."
"Yêu mày nhất luôn đó bạn Mork."
Mork trợn mắt nhìn màn hình điện thoại một lần nữa trước khi đặt nó xuống mà không hề nhắn lại bất cứ tin nào. Mork xoay người bước xuống giường, đi tới lấy khăn tắm rồi vào phòng vệ sinh với vẻ chán chường, trong lòng thầm nghĩ trước khi gặp Sun có lẽ cậu phải tạt vào siêu thị mua đồ bịt lỗ tai mới được.
Bằng không có lẽ cậu không nghe nổi Sun càm ràm mà có chuyện với nhau mất.
Nếu không nể tình Rain năn nỉ...cậu không thèm đi đâu nhé!
"Hỏi thật nhé, anh có làm gì để cho thằng Mork giận không thế?"
"Anh nghĩ mày nên đi hỏi bạn mày xem cậu ta giận cái gì?"
"Anh Sun nói vậy tức là có chuyện với thằng Mork thật hả?"
"Không biết..."
"Ý mày là tao thích kiếm chuyện với anh mày?"
"Đâu cóoooo." Rain gửi sticker cartoon giơ tay chắp lại. "Tới nha mày. Nha nha. Tao lạy luôn đó."
"Triệu chứng của mày nặng lắm rồi."
Sun nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm qua khi tự nhiên Rain khơi chủ đề lên. Bởi lẽ sau khi Pete và Kao đến tiệm và anh với Mork suýt nữa đấu khẩu với nhau vào cái ngày Mork đến học bài... Mork càng tránh mặt anh nhiều hơn một cách bất thường.
Không phải chỉ mình Rain nghi ngờ, ngay cả anh cũng thấy băn khoăn.
Ban đầu Sun cũng cố để không nghĩ tới Mork rồi nhưng mỗi khi đầu óc rảnh rỗi, suy nghĩ lại bắt đầu trôi đi. Anh cũng tự bực mình với chính bản thân khi chỉ toàn nhớ đến bạn của em trai trong khi anh không nên nhớ mới phải.
Khực!
Trong lúc đang mải tìm cách xử lý cảm xúc bối rối của bản thân sao cho tốt, Sun phải gấp rút kéo tâm trí trở về thực tại rồi đạp phanh tức thì. Anh đang lái xe ra khỏi siêu thị thì bỗng có một chiếc xe hơi chạy vào đậu cản đường đến nỗi suýt nữa thì phanh xe lại không kịp.
Chạy xe cái kiểu gì...
Sun nghĩ một cách bực bội trong lúc bấm còi để đối phương dời xe tránh đường cho anh đi. Song chiếc xe đó vẫn đứng im tại ch�� khiến anh phải mở cửa bước xuống. Ngay lúc đó chủ nhân cái xe vừa nói cũng mở cửa bước xuống.
"Xin lỗi. Xe của anh cản đường xe của tôi."
Dù bực bội không hề ít nhưng Sun vẫn lên tiếng trước một cách lịch sự vì anh thấy đối phương có vẻ lớn tuổi hơn anh nhiều, hơn nữa còn bước xuống khỏi xe một cách khó chịu giống như muốn kiếm chuyện và như thể anh mới là bên có lỗi. Nếu anh nóng tính hoặc mở lời một cách thái độ thì không chừng có chuyện cũng nên.
Anh lái xe đến siêu thị để mua đồ cho tiệm, không phải để có chuyện với bất cứ ai!
"Cản cái gì? Tôi đang lái bình thường mà. Chú em ấy. Chạy xe có nhìn đường không thế? Suýt nữa đụng rồi đó thấy không?"
"Đây là lối ra. Anh mới là người rẽ sai."
Sun cố gắng giải thích một cách chậm r��i. Đối phương thấy anh đáp lại như vậy, mặt lập tức biến sắc. Tuy nhiên Sun vẫn duy trì nét bình tĩnh vì không muốn xảy ra chuyện. Chỉ cần người kia chịu lùi xe tránh đường thôi, anh cũng không còn vấn đề gì nữa rồi.
Nhưng đối phương lại nhìn trước ngó sau giống như là đang tìm biển báo. Sau khi nhìn thấy biển báo chỉ rằng đây quả đúng là lối ra như Sun nói, anh ta trầm mặc 3 giây trước khi quay sang nhìn Sun như muốn kiếm chuyện.
"Nói đàng hoàng cũng được mà."
Sun băn khoăn không hiểu mình nói năng khó nghe chỗ nào. Anh cảm thấy người kia đang thẹn quá hóa giận thì đúng hơn.
"Dù sao thì phiền anh lùi xe tránh đường cho tôi đi qua với."
"Nếu tao không lùi thì mày tính gì nào!"
"Ơ hay...anh."
"Sao hả! Mày tính làm gì!"
Tên đàn ông đó mặt biến sắc rồi xông tới đẩy ngực Sun thật mạnh khiến anh phải lùi lại, đếm từ 1 đến 10 trong bụng để tĩnh tâm lại. Nếu anh cũng nóng tính nữa thì chắc chắn chuyện sẽ không kết thúc êm xuôi đâu.
"Vậy cũng không sao..."
Sun thở dài, mắt nhìn về hướng đối phương với vẻ không hài lòng. Nhưng vì anh không muốn có chuyện nên đành quyết định trở về xe, nghĩ thầm trong bụng mình sẽ là người nhường đường. Vì nếu không chắc là cãi nhau triền miên không bao giờ dứt quá.
Mặp!
Song người làm sai lại không chịu kết thúc chuyện dễ dàng nên đuổi theo giữ vai Sun khiến Sun đẩy tay anh ta một cách nhanh chóng theo bản năng tự vệ.
"Mày đây là đang gây sự với tao đấy à!"
Bụp!
Bị Sun đẩy tay, tên đàn ông kia càng tức điên đến mức máu dồn lên tới mặt. Trước khi Sun nhận thức thì anh đã bị đấm vào mặt phải lùi về sau 3 bước. Anh vừa khó hiểu vừa không còn lời gì để nói khi tự nhiên lại bị mắng là người gây sự trong khi đối phương mới là người kiếm chuyện với anh trước.
Chuyện khùng điên gì thế này!
Cha sinh mẹ để đến giờ Sun mới gặp người ngang như vậy. Mình làm sai thì không chịu nhận, đã thế còn gây sự ngược lại với anh.
"Mạnh miệng cho lắm rồi thì phải nhận lấy cái này thôi!" Tên đàn ông kia quát vào mặt Sun, cười khẩy. "Mặt mũi thì yểu điệu! Nếu không chắc thì đừng có mà ghẹo gan cho lắm. Miệng mồm như mày ấy mà, ăn chân tao hơi bị nhiều rồi."
"Miệng mồm như mày cũng ăn nắm đấm tao hơi bị nhiều rồi đó!"
Không phải là giọng của Sun mà chính là giọng của vị khách không mời mà đến là Mork. Cậu tiến lên chụp lấy vai của tên kia từ phía sau. Sun đang há hốc miệng nên không kịp cản lại nữa rồi. Vì khi tên đàn ông kia quay đầu lại đã gặp ngay quả đấm hết sức của Mork vào giữa mặt.
Bụp!
Cú đấm thẳng vào mặt mạnh đến nỗi lập tức phát ra âm thanh chấn động.
"Hới! Cái quái gì thế!"
Tên kia rống lên sau khi bị Mork đẩy người. Hắn đưa tay bóp chiếc mũi đang chảy máu của mình.
"Mày!"
Hắn chỉ vào mặt Mork như muốn gây sự và thất kinh với sự việc vừa diễn ra. Hắn vừa giận vừa sợ đến mức không biết nên làm gì vì lỡ gặp phải "thứ thiệt". Riêng Mork cũng chẳng hề có ý định rút lui hay sợ sệt.
"Muốn nếm thêm một cú đấm nữa thì cứ nhào lên đi!" Mork quát lớn, tay lăm le cú đấm, đôi mắt tràn ngập sự tức giận. "Chắc ăn thì mày nhào lên đi...Đừng chỉ được cái miệng!"
Càng nói Mork càng điên tiết. Cậu đã cố gắng để bình tĩnh rồi. Vừa đúng lúc mua đồ xong rồi đi ra từ siêu thị nên cậu đã chứng kiến hết sự việc xảy ra từ lúc cả hai người suýt nữa thì xảy ra chuyện.
Cậu hiểu hết mọi sự tình và âm thầm quay clip lại để lỡ sau này có chuyện thì còn có bằng chứng khẳng định Sun không phải là bên làm sai và cũng không bắt đầu trước.
Mork yên lặng đứng đợi xem Sun sẽ giải quyết vấn đề như thế nào. Song khi thấy tên kia vô cùng ngang ngược, cậu không nhịn nổi nữa. Ở đâu ra mình làm sai mà còn đổi hết lỗi sai về phía Sun.
Nhiêu đó chưa hết! Còn dám đấm Sun. Nếu cậu không dạy dỗ, tên này chắc cho rằng mình ngầu lắm, ai cũng phải e dè mỗi khi làm bộ dạng hùng hổ nên mới hống hách như vậy với người khác.
Phải dạy cho biết thế nào là lễ độ!
"Đủ rồi đ��y."
Sun giữ vai Mork lại khi cậu đang bực bội đến mức suýt nữa thì nhào lên đấm đá tiếp. Tên kia tự lượng sức mình không đấu lại Mork nên đành nhanh chóng chỉ mặt rồi đi về phía xe, sau đó vội vàng lái xe đi.
Mork đứng điều chỉnh tâm trạng trong vài phút rồi quay qua nhìn Sun và hất tay đối phương ra.
"Anh có sao không?"
"Không sao." Sun nhìn thẳng Mork với ánh mắt nghiêm nghị. "Nhưng là anh nên hỏi cậu có làm sao hơn thì đúng hơn."
"Em không sao. Hắn đâu có đấm được em cú nào."
"Không phải hỏi cậu có bị đấm hay không mà là hỏi tâm trạng của cậu đã lắng xuống hay chưa?" Sun nói một cách chán chường khiến Mork cứng người. "Tới bao giờ cậu mới dừng chuyện đấm đá với người khác đây? Nếu tên kia có súng hoặc gọi đồng bọn đến cứu thì há chẳng phải chúng ta gặp họa rồi ư?"
"Này anh..."
Mork trừng mắt nhìn Sun như muốn gây sự. Cậu giận đến mức không nói nên lời và cũng chẳng kịp nghĩ ra câu từ để tranh cãi lại. Cậu vì lo lắng nên mới cứu Sun. Không những không được câu cảm ơn hay cảm kích mà cậu còn bị ăn chửi nữa sao.
Những điều cậu làm chưa bao giờ có ý nghĩa trong mắt Sun hay sao chứ!
"Một tháng không có vết tích trên mặt không được phải không?"
"Anh còn càm ràm đến bao giờ nữa đây! Em biết là em hấp tấp nhưng cái thằng nghiệp chướng đó kiếm chuyện với anh không phải sao? Nó là người sai, đã thế còn mặt mũi dám nhục mạ rồi đấm anh nữa. Anh muốn em trơ mắt ra đứng nhìn hay sao?"
Mork lớn tiếng cãi lại, ánh mắt tràn ngập sự tổn thương, mặt đỏ phừng. Bây giờ cậu vừa tức vừa hụt hẫng đến mức nghĩ rằng...nếu bị tên khốn kia đấm hay bắn thật, có lẽ cậu cũng không đau lòng bằng việc bị Sun mắng như lúc này.
"Anh biết cậu muốn giúp, nhưng đừng giải quyết vấn đề bằng vũ lực có được không?"
Sun nhìn Mork một cách nghiêm túc, Mork cũng nhìn Sun không hề chịu thua. Trong lời nói của Sun không hề có ý mắng nhiếc nhưng lại khiến Mork cảm giác như bị chửi vào mặt bằng những ngôn từ thô tục nhất.
Chẳng khác nào Sun nói cậu chỉ giỏi dùng vũ lực và không có đầu óc còn gì!
"Ờ! Em không có đầu óc. Chỉ biết dùng vũ lực. Em cứ bảo vệ anh bằng cách của người ngốc như vậy đấy."
Nói xong Mork bỏ đi. Cậu không muốn nhìn mặt Sun để thất vọng hơn thế này nữa.
Người như cậu có làm gì cũng không tốt mà.
Có lẽ Sun đã quên người chỉ giỏi dùng vũ lực như cậu đã từng cứu Sun thoát khỏi nguy hiểm bao nhiêu lần rồi.
"Mork!"
Sun gọi đối phương nhưng Mork không quay đầu lại. Anh đành đứng đó bực dọc một mình, sâu trong lòng anh cũng cảm thấy có lỗi khi đã nói nặng lời với Mork mặc dù chính Mork đã cứu anh.
Anh cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng với Mork, thế mà nói chuyện xong lại càng bất hòa hơn.
Hay là...giữa anh và Mork sẽ không có ngày hòa thuận với nhau thật?
Blue Sky Café
Mork đẩy cửa bước vào tiệm một cách bực bội vì sau khi cãi nhau với Sun, cậu đã định đi về rồi nhưng ngay lúc đang khởi động xe môtô thì Rain gọi đến. Rain ép cậu đến tiệm khiến cuối cùng cậu đành vác xác đến dù vẫn chưa sẵn sàng để đụng mặt Sun và cũng chẳng dám chắc liệu gặp nhau rồi có còn cãi cọ nữa không.
"Bực tức gì thế? Mặt mày đúng là sẵn sàng nghênh chiến mọi lúc thật đó." Rain chào hỏi với tâm trạng vui vẻ.
"Bực mày ấy. Tao đã bảo không muốn đến mà cứ ép tao cho bằng được." Mork móc mỉa bạn rồi nhìn ngó xung quanh tiệm nhưng không tìm thấy Sun. Cậu thở phào nhẹ nhõm vì vẫn còn thời gian để tĩnh tâm vì có lẽ Sun vẫn chưa về tới.
"Giúp bạn đi màaaaaaaaa. Bạn muốn có bồ chứ bộ."
"Rồi liên quan gì đến tao?"
"Thì tao là bạn mày. Mày không muốn thấy bạn hạnh phúc hả? Thôi nào...Mai tao đãi cơm mày."
"Sống sót qua ngày hôm nay đã rồi hẵng bàn đến ngày mai."
"Đừng nói đáng sợ thế chứ. Mày với anh Sun thật sự không có ngày hòa thuận với nhau hả? Mấy ngày nay tưởng đâu là đã nói chuyện vui vẻ với nhau rồi cơ mà. Sao đang yên đang lành mày lại cáu kỉnh với anh trai tao nữa? Trừ mặt anh tao ra không được hay sao?" Rain nói giọng đùa giỡn.
Nếu Rain biết chưa đầy 10 phút trước cậu mới cãi nhau với Sun xong, chắc có lẽ Rain sẽ còn kêu ca hơn thế này nữa.
"Mày qua kia mà nói chuyện với anh mày ấy."
Dứt câu Mork liền trông thấy Sun mở cửa bước vào tiệm. Cậu chỉ liếc mắt nhìn rồi im lặng giống như không hề quan tâm. Ngược lại, Rain thấy bất ngờ vì phát hiện vết thương trên mặt anh trai.
"Anh Sun bị anh đấm vậy? Lúc ra ngoài mặt mũi còn ngời ngời mà." Rain tỏ vẻ lo lắng.
"Có chút xíu chuyện nhưng không có vấn đề gì nữa rồi." Sun trả lời nhanh gọn.
Anh cư xử giống như vừa gặp bạn chứ không phải bị ai đó đánh.
"Không có gì chứ. Rách miệng đến nông nỗi này." Rain lên giọng.
"Đã nói không có là không có!"
Sun nói giọng hung dữ để kết thúc vấn đề. Rain không muốn cãi cọ với anh trai trước khi ra ngoài gặp Manao nên không nói thêm nữa. Quan trọng là cậu biết vết thương nhiêu đây không thể làm gì được người như Sun đâu.
"Vậy anh Sun mau đi băng vết thương đi."
Nói xong Rain liền quơ chiếc túi đeo chéo lên.
"Rồi mày đi đâu?" Sun lập tức nhìn cậu em trai.
Ban nãy Rain còn tỏ vẻ lo lắng anh muốn chết thế mà giờ đã bỏ ra ngoài.
"Em ra ngoài một chút nhé. Nhưng có thằng Mork ở lại phụ việc trong tiệm thay."
Sun nhìn sang "người phụ việc thay" song đối phương bèn quay mặt đi giống như ghét cay ghét đắng bản mặt anh vậy. Bộ dạng như thế làm anh hiểu ra rằng sở dĩ Mork chịu đến tiệm ắt hẳn vì em trai anh đã năn nỉ.
"Anh Sun ��ể thằng Mork băng bó vết thương cho. Băng bó vết thương là nghề của nó vì thường xuyên phải tự làm."
"Mày đi tìm Manao không phải sao? Mau đi đi." Mork xua đuổi.
Nếu để cậu băng bó vết thương cho Sun, cậu nghĩ không chừng Sun sẽ bị nặng hơn thế này nữa.
"Ờ ờ, gửi gắm anh trai tao cho mày đó bạn." Rain trêu chọc trước khi vội vàng bước ra khỏi tiệm, bởi lẽ người như Mork ấy mà, đừng nói là chăm sóc, chỉ cần không có chuyện với Sun đã phước đức bao nhiêu rồi.
Sun không chào hỏi hay nói gì với Mork dù anh muốn xin lỗi chuyện đã hơi quá lời. Song kẹt nỗi còn có người khác trong tiệm, lớp thì khách hàng, lớp thì nhân viên, với tình huống bây giờ cũng không phù hợp để hòa giải hiểu lầm hay nói gì với nhau.
Sun đi lấy đống đồ sơ cứu tìm được rồi bước ra phía sau quầy counter ngồi xuống ghế.
"Nắm đấm cũng xài được quá anh ha. Vết thương không nhẹ đâu." Một cậu nhân viên ngồi nhìn Sun thấm máu khỏi khóe miệng. Ngay lúc đó có khách gọi đồ uống nên cậu đành vội vàng chạy ra nhận order.
Phần Mork khoanh tay đứng ngó cái người đang băng vết thương một cách vụng về thì bắt đầu không nhìn nổi nữa.
"Em giúp..."
Cái người lo lắng nhưng cứng miệng đi tới rồi kéo ghế ngồi đối diện. Sun nhìn mặt Mork như thể không dám tin đối phương sẽ chịu băng bó vết thương cho.
Nếu anh nghĩ Mork cũng lo cho mình...thì anh có hoang tưởng quá không nhỉ?
Mork không hỏi han hay nói bất cứ câu gì nhưng ánh mắt nhìn vết thương của Sun tràn ngập nét lo lắng. Cả Sun cũng im lặng, song anh thừa nhận tâm trạng mình rất tốt. Ít ra thì Mork không có lạnh lùng với anh dù mấy ngày vừa qua cậu còn cố tình tránh mặt anh và chỉ chưa đầy nửa tiếng trước đây thôi anh vừa tổn thương cảm xúc của đối phương...
Mork cầm bông gòn thấm cồn rồi chấm vào khóe miệng người bị thương.
"Ốiiiiiiii, nhẹ tay một chút."
Sun kêu ca nhưng Mork nào có nhẹ tay. Không những vậy còn tăng thêm lực ấn xuống. Trên mặt Mork không mảy may cảm nhận được nỗi đau đớn của anh. Sun không nhịn nổi mà nghĩ là Mork cố tình trả đũa anh hơn là giúp đỡ.
Đang định bảo với Mork là để anh tự làm thì bỗng cảm thấy...Thà chịu đau để đối phương băng vết thương cho thì hơn.
Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu Mork nhẹ tay với anh hơn một chút!
"Cậu đang giúp hay trả đũa anh đấy?"
Sun hỏi trong lúc nhìn Mork bằng ánh mắt dữ dằn, cáu bẳn. Song Mork vẫn chẳng thèm để tâm giống như không hề nghe thấy tiếng anh nói.
"Anh đang nói chuyện với cậu đó." Sun lớn tiếng lặp lại.
Nhưng Mork vẫn chỉ nhìn anh rồi tiếp tục băng bó...với sức nặng của bàn tay nặng nề hơn trước.
"Mọi khi cậu xử lý vết thương cho mình cũng nặng tay như vậy à? Nếu không tình nguyện giúp thì anh tự làm cũng được."
"..."
"Này! Có nghe anh nói không đấy?"
"..."
"Mork! Anh đang nói với cậu đấy nhé."
Sun không hề nghĩ mình lại lắm lời như thế này. Nhưng khi anh nói mà đối phương chẳng hề để tâm, làm như không hề nghe thấy và cũng không phản ứng đáp lại như vậy khiến anh xuất hiện sự khó chịu không ít. Cuối cùng thì...Sun cũng nhận ra được sự khác thường. Và anh cũng biết lý do khiến cho Mork không chịu đáp trả anh dù chỉ một lời.
Thằng nhóc xấu tính!
Sun nghĩ trong lòng với sự bực bội trong khi rướn tay ra kéo nút bịt khỏi tai của Mork làm cho đối phương trợn tròn mắt nhìn anh. Tuy nhiên Mork chẳng nói năng gì mà chỉ hướng ánh mắt thách thức về phía anh.
"Anh nói chuyện mà làm như không nghe thấy là vì cái này phải không?" Sun hỏi như muốn kiếm chuyện, cảm giác tức tối không nói nên lời khi Mork chẳng buồn nói chuyện với mình như thế.
Cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới gặp người ghét đến mức nhét nút bịt tai khi nói chuyện như vậy...Há chẳng phải hơi đáng quá rồi hay sao!
"Rồi sao?" Mork hỏi ngược lại với vẻ mặt vô cùng gợi đòn.
"Thằng..."
Sun không biết phải mắng thế nào. Anh mới nhìn Mork dễ thương chưa được 3 phút thì đã muốn chửi rồi.
"Thật ra anh nên cảm ơn em thì đúng hơn vì đã cố tìm cách đình chiến."
"Bằng cách bịt nút tai ư?"
"Đúng vậy. Không nghe thấy anh càm ràm cái gì thì chí ít em cũng không phải điên máu mà cãi nhau với anh nữa."
"Cậu đừng nói là gặp anh xảy ra chuyện với tên kia là vì cậu tạt vào để mua bịt tai đấy nhé."
"Thật sự thì nó cũng có tác dụng mà."
Nói xong Mork giật lại nút bịt tai rồi đeo vào như cũ. Sun chỉ đành nghiến răng nghiến lợi khi đối phương thách thức anh một cách gợi đòn. Như thế này không gọi là đình chiến đâu, người ta gọi là đang khơi chiến thì có.
Thằng nhóc tính khí khó chịu!
Pete là người xung phong lái xe đưa Kao đến nhà của hiệu trưởng Napakorn...Nhưng trong suốt thời gian lái xe đưa Kao đi, "người bị giành mất thời gian riêng tư" cứ than ngắn thở dài mỗi khi có cơ hội khiến Kao không biết nên nổi giận hay bật cười nữa.
Sự thật thì Kao có nói với Pete rằng không cần phải đưa cậu đi và cũng không cần phải suy nghĩ nhiều chuyện cậu sẽ dạy kèm cho con trai hiệu trưởng. Bởi cậu chỉ hẹn dạy học vào thứ 7 và chủ nhật lúc 9 giờ sáng mà thôi.
Bình thường những ngày nghỉ như thế này Pete còn ngủ chưa dậy nữa là.
Kao dạy xong thì phần thời gian còn lại đều là của Pete như thường lệ. Cậu đã giải quyết vấn đề bằng cách hi sinh thời gian ngủ nướng của mình để dạy học rồi nhé. Cậu sẽ có thời gian dạy học cho con trai hiệu trưởng và vẫn có thời gian dành cho Pete như cũ để không bị xáo trộn. Thế mà tại sao Pete còn cằn nhằn chứ?
Nhưng...vấn đề nằm ở chỗ Pete nói rằng có linh cảm không tốt, dù thế nào cũng phải thấy được nhà và học trò tương lai của Kao trước. Cho nên Pete mới xung phong đến đón Kao và lái xe đưa cậu đến đây.
Và vì hẹn dạy học buổi sáng nên Pete phải dậy từ sớm, càng có lý do để Pete càm ràm thêm nữa. Đến mức Kao băn khoăn không biết Pete lây bệnh hay càm ràm này từ Sandee hay thế nào. Hồi trước Pete thích châm chọc Sandee là làm bộ làm tịch giống bà mẹ của mấy đứa bạn. Thế nhưng hiện tại Pete mới đang cư xử chẳng khác ba cậu.
Không cần phải chơi trò "ông ba tổ" đâu nha vì hay càm ràm như thế này thì "ba" đích thị mang nghĩa đen đó!
"Nhà này nè." Kao nói khi xe của Pete chạy gần tới địa điểm.
"Mày từng đến rồi hả?"
"Từng một lần đến đưa tài liệu cho mẹ."
"Phải đòi học phí cao vào để xứng đáng với tiền cà phê và xăng xe của tao đấy." Pete đậu xe vào khoảng sân trước rộng rãi của nhà hiệu trường Napakorn. Cậu xăm soi từ bãi đậu xe đến nhà rồi bĩu nhẹ môi.
"Coi làm mặt kìa." Kao cười thầm.
"Nhà cũng to đấy. Bỏ tiền thuê giáo viên đến dạy cũng được cơ mà."
"Mày rách việc thật đấy." Kao cằn nhằn lại. "Đã nói hiệu trưởng bảo rằng con trai ông ấy không thích học với mấy người già già nên muốn người tuổi tác gần gần đến dạy, để có thể nói chuyện như bạn bè với nhau ấy mà."
"Thế mày từng gặp con trai ông ta chưa?"
"Chưa bao giờ. Nhưng hôm nay sẽ gặp thôi."
"Vậy tao cũng đợi gặp."
Dứt lời Pete liền ngáp to một cái nữa. Song cũng không trách được...Bình thường không phải sau nửa đêm Pete dứt khoát không ngủ. Đây còn phải dậy sớm để ��ón Kao rồi lái xe đưa đến tận chỗ này. Tối qua có lẽ Pete chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
"Mày về ngủ trước cũng được. Dạy xong tao sẽ ghé qua." Kao thấy biểu hiện của Pete thì liền tội nghiệp.
"Nếu về ngủ thì tao còn lái xe đưa mày đi làm gì?"
"Rồi mày định chờ đến trưa luôn hay sao?"
"Tao không chờ được hay sao?"
"Mày bị khùng hả?"
"Khùng cái gì?"
"Mày định ngồi đợi tao dạy học ở trong nhà người ta hả? Bất lịch sự lắm."
"Vậy thì tao đợi trong xe."
"Tao nghĩ triệu chứng của mày nặng lắm rồi." Kao lắc đầu. Pete đi theo canh chừng cậu quá mức rồi. "Nhưng...Chỗ này cách không xa tiệm của anh Sun. Mày đợi tao ở tiệm anh Sun nha. Dạy xong tao sẽ đi xe ôm qua."
"Tao đang nghĩ xem đợi mày trong xe với ngồi đợi trong tiệm thằng chan Sun thì cái nào tệ hơn?"
Ban đầu Pete cũng định nếu Kao dạy học thì cậu sẽ đợi Kao ở Blue Sky Café. Song nghĩ kĩ thì cậu chưa bao giờ đến tiệm của Sun một mình. Thật không nhịn nổi mà thấy lạ lẫm. Cậu lại chẳng hề thân với Rain và Sun như Kao. Hơn nữa trước đây còn từng có mâu thuẫn với cả người đó. Dù bây giờ đã không còn vướng mắc gì nữa đi chăng nữa.
"Mày vẫn chưa thôi gì đó với anh Sun nữa à?"
"Tao không có gì với hắn nữa rồi. Nhưng hắn thì không chắc."
"Tao không thấy anh Sun có gì với mày hết. Chỉ có mày ấy..."
"Thì bình thường lúc gặp hắn mày toàn là đi cùng tao. Có lẽ hắn không dám tỏ thái độ trước mặt mày để làm mất hình tượng người tốt của hắn. Nhưng nếu một mình tao đến tiệm thì cũng chưa chắc." Pete giải thích dài hơi.
"Anh Sun không có giống mày đâu. Cứ ra ngoài gây hấn với người ta."
"Bảo vệ người ngoài mà đi mắng người yêu mình cũng được hả?"
"Mày sợ anh Sun hay sao?"
"Người như tao mà cũng biết sợ ai sao?"
"Vânggggg, ông nội người ta." Kao bĩu môi với người không sợ ai. Chính vì như vậy nên trước đây mới thường xuyên chịu đau đớn. "Nhưng dạo này anh Sun không gây sự với mày nữa đâu vì anh ấy chuyển mục tiêu sang gây sự với thằng Mork rồi."
"Ờ, bộ dạng kiếm chuyện mà."
Pete nhớ tới bộ dạng của Mork và Sun đối nghịch với nhau thì nhịn cười không nổi. Bởi hai người bọn họ từng là tình địch của cậu. Nhắc mới nhớ Pete cảm giác như mình cũng có quá nhiều tình địch rồi.
"Tóm lại đợi tao ở tiệm anh Sun nhé."
"Ừ...cũng được."
Khi Pete gật đầu đồng ý rồi Kao mới tháo thắt lưng an toàn, sau đó bước xuống xe. Nhưng Pete cũng theo sau luôn.
"Rồi mày đi theo làm gì?"
"Để tao gặp mặt học trò của mày đã."
Kao lắc đầu nhưng cũng không cản nữa. Vì nếu vẫn chưa nhìn thấy mặt học trò của cậu, Pete sẽ không yên tâm. Ngay lúc này, người giúp việc mở cửa ra. Nhưng điều làm cho Kao giật mình đến mức sững sờ ngược lại chính là cái người đang đi phía sau người giúp việc...Dù chỉ mới gặp nhau một lần song cậu vẫn nhớ ra đối phương.
Vì người này chính là người có khuôn mặt xuất chúng và thái độ lồi lõm khiến Kao không tài nào quên nổi. Phải...người này chính là người mà cậu gặp ở tiệm cà phê trong trường đại học hôm ấy đây mà!
Ha...Trái Đất này cũng tròn quá rồi!
"Có gì không?"
Pete hỏi vì thấy lạ khi Kao cứ nhìn chằm chằm mặt học trò tương lai như thể đã từng gặp trước đây rồi.
"Không. Tao chỉ là không nghĩ sẽ trông phổng phao như thế này." Kao im lặng trả lời.
Nhưng người cậu nói đến đúng thật là phổng phao. Bởi lẽ mặt mũi thân hình đều không giống với học sinh cấp 3 lắm mà giống người đang học đại học thì đúng hơn.
"Ờ, mặt mũi cũng kiểu kiếm chuyện."
"Mày đừng kiếm chuyện với nó đấy."
"Tao sẽ không kiếm chuyện với nó nếu nó không ghẹo gan tao trước."
Pete dùng ánh mắt trầm ngâm nhìn cậu học trò của Kao. Tuy nhiên cậu lại thấy bực bội trong lòng một cách khó nói. Không phải là nhìn không thuận mắt mà là cậu quan sát thấy ánh mắt đối phương nhìn người yêu của cậu thì nó thật sự cứ đem lại cảm giác không tốt lành. Bởi ánh mắt như thế này không phải chỉ nhìn người quen mà còn nhìn ra được sự húng thú đặc biệt.
Linh cảm của cậu sẵn đã không tốt nay lại càng cực kỳ không tốt.
"Gặp rồi thì mày mau đi đi. Tao dạy xong sẽ qua chỗ mày."
"Đuổi lẹ quá ha."
"Ờ! Đi đi."
Kao đẩy lưng Pete đi ra chỗ xe vì không muốn Pete gây sự với học trò cậu ngay từ ngày đầu tiên. Pete ấy mà, chính là bọn ăn nói khó nghe. Người còn lại thì rõ là ghẹo gan. Nếu đụng mặt nhau thì...vui lắm đây.
Nhìn ánh mắt của Pete thì Kao đã biết Pete nhìn không thuận mắt học trò tương lai của cậu rồi.
"Anh đến dạy kèm cho em hả?"
Cậu học trò của Kao mỉm cười ngọt lịm chào hỏi khiến cậu cảm giác bất an một cách khó hiểu.
"Ừ."
Kao gật đầu. Đúng lúc ấy, người giúp việc mở cửa rồi mời cậu vào. Kao bước vào nhà cùng chủ nhân căn nhà đi bên cạnh. Dù cậu từng không ưa mặt đối phương ngay từ lần đầu gặp gỡ, tuy thế cậu vẫn giữ trong lòng.
Vì cậu và cậu nhóc này còn phải gặp nhau dài dài, ít nhất là cho tới khi đối phương thi.
"Anh tên Kao. Còn cậu tên gì?"
"Nont ạ."
Cậu nhóc giới thiệu bản thân kèm một nụ cười vô cùng quyến rũ.
"Anh có biết sau ngày ấy em cố tình đến tiệm cà phê để gặp anh nhưng chưa bao giờ gặp được. Ban đầu em còn nghĩ là hết hi vọng rồi. Nhưng phúc đức của em đúng nhiều luôn nên anh mới đến tận nhà kiếm luôn."
"Anh không muốn đến. Là bố em thuê về."
"Thì đó. Đúng là định mệnh."
Không nói đâu nhưng Nont vẫn cứ nhìn chằm chằm Kao. Nếu c��u mà là con gái thì cậu đã nhịn không nổi mà cho rằng Nont đang tán tỉnh mình.
"Vậy cậu muốn gặp anh để làm gì?"
"Anh không biết thật hả?"
"Ờ..." Kao bắt đầu thấy khó xử, song cậu tự an ủi bản thân mình rằng hiệu trưởng định kiến với gay như thế nào. Nont chắc không phải là gay mà định tán tỉnh cậu đâu.
Thằng nhóc này có lẽ muốn kiếm chuyện trêu ghẹo cậu thế thôi!
"Vậy người con trai đưa anh đến đây là gì của anh thế?"
Sau khi vào nhà và đi tới chiếc bàn được xếp sẵn cho việc dạy học, Nont liền hỏi tới Pete.
Kao bất động giống như người bị đâm sau lưng. Cậu không nghĩ tới bỗng dưng Nont lại hỏi như vậy trong khi chỉ vừa mới quen biết.
Hay là Nont biết cậu và Pete không phải chỉ là bạn bè...
Không phải đâu!
Kao vội phủ nhận trong lòng. Làm sao Nont có thể biết khi mà vừa mới gặp Pete chưa đầy 3 phút rồi cậu và Pete cũng không thể hiện gì với nhau. Cho dù radar bắt sóng gay có tốt đến cỡ nào thì cũng không thể nào biết được. June và Thada ngày nào cũng ở cùng còn chẳng biết. Quan trọng là Kao đã quyết tâm sẽ không để thêm một người nào biết chuyện của cậu và Pete nữa...Đặc biệt là người nhà này.
Càng là bố của Nont có định kiến với giới tính thứ 3 thì cậu càng không thể để họ biết được.
"Anh có sao không? Em chỉ hỏi như vậy mà anh đã câm nín rồi à?"
"Câm nín là vì không nghĩ cậu sẽ hỏi như vậy với người vừa mới quen biết thì đúng hơn."
"Em thấy anh ấy với anh thân thiết kiểu lạ lạ nên hỏi. Đó là bí mật hả...Em chỉ thắc mắc anh ấy là bạn hay anh trai của anh thôiiiiii." Nont cười gian, mắt nhìn Kao như muốn xét nét khiến cậu bắt đầu nghĩ rằng thằng nhóc này không những cực kỳ ghẹo gan mà còn nguy hiểm một cách không phải dạng đùa đâu. "Hay thật ra...anh ấy là quan hệ khác?"
"Là bạn!" Kao khăng khăng trả lời một cách không hài lòng.
Nont ghẹo gan cậu quá rồi. Đây chỉ là học trò của cậu thôi, có quyền gì mà hỏi chuyện cá nhân.
"Thế thôi mà. À! Em nghĩ lần sau chúng ta nên hẹn học ở bên ngoài thì hơn. Học ở nhà có vẻ hơi nhàm chán. Hẹn ở tiệm cà phê cũng được đấy. Vì hình như anh thích uống cà phê đúng không? Để em đãi."
Nont nhún vai rồi dặn người giúp việc mang nước và bánh lên. Kao một lần nữa thở dài vì biết thừa Nont nói như vậy là để cố tình nhắc lại chuyện ở tiệm cà phê. Kao không chắc liệu có thể yên ổn dạy học cho Nont được không khi mà học trò cậu thái độ vừa lồi lõm lại gợi đòn thế kia.
Hới...Có sống sót được không đây!
Manao có nhà không nhỉ?
Rain đỗ môtô trước nhà của Manao mà lần trước cậu từng có lần đưa cô về. Trong tay cậu là túi cookies lấy từ tiệm làm quà với hi vọng...Thật ra cậu cảm giác có lẽ mình hơi nóng vội khi bỗng dưng lại đến tận nhà kiếm cô. Nhưng cậu đã cố tình gặp cô nhiều lần ở trường và cửa hàng tiện lợi mà Mork kể rằng nó từng cứu cô khỏi bị bọn côn đồ sàm sỡ...Song không lần nào gặp được.
Nếu không đến tìm thì cậu cảm giác nếu tiếp tục để thời gian trôi qua, cậu sẽ đánh mất cơ hội làm thân với cô.
"Ơ! Anh Rain đây mà."
Manao bước ra mở cửa sau khi Rain khoanh tay đứng đợi gần 1 phút. Cô chào đón với nụ cư���i tươi tắn, rạng rỡ tựa như vầng thái dương vào buổi bình minh. Nụ cười của cô làm cậu tự động cười đáp lại ngay lập tức.
Cậu vui vì đã được gặp nhau sau khi chờ đợi rất lâu.
"Anh Rain có chuyện gì không mà ghé qua thế ạ?"
"Ờ, tình cờ anh đi ngang qua khu này nên đem cookies cho."
"Hả?" Manao nhìn Rain khó hiểu.
Hai người đâu có thân nhau. Tại sao anh ấy lại tốt bụng đem cookies đến tận nhà cho cô.
"Vừa hay...ờ...tiệm làm công thức cookies mới nên muốn mời Manao ăn thử xem sao. Ngon dở thế nào thì cứ nhận xét nhé." Rain giải thích để đỡ ngượng rồi đưa túi cookies cho Manao.
Cậu muốn nói chuyện lâu hơn với cô nhưng đã lỡ nói là chỉ đi ngang qua. Với lại nếu xin cô vào nhà con gái ngồi thì có lẽ cũng bất tiện vì cậu và cô chỉ mới gặp nhau mấy l���n.
"Cảm ơn ạ."
Manao nhận lấy túi bánh rồi hướng ánh nhìn về phía sau lưng Rain.
"À...Anh Rain đến một mình thôi ạ?"
"Ừ." Rain gật đầu. "Sao thế?"
"Không ạ. Manao tưởng có anh Mork đi cùng nữa. Thấy anh Mork bảo là bạn với anh Rain."
"À! Hôm nay là thứ 7 nên chắc thằng Mork ở nhà đó." Rain vừa nói vừa mỉm cười dẫu cậu đang nói dối. Cậu không muốn nói rằng Mork đang ở tiệm nhưng không đi cùng vì cậu không muốn Manao buồn lòng.
Trong thâm tâm Rain cũng cảm thấy thất vọng không hề ít khi Manao không hề muốn gặp cậu mà thay vào đó là bạn của cậu.
"Manao chỉ hỏi vậy thôi." Manao nói, nhưng khuôn mặt ửng hồng đã nói lên rằng cô không chỉ "hỏi vậy thôi". "Chuyện là...Manao chỉ muốn cảm ơn anh Mork đã giúp Manao hôm đó thôi."
"Để anh chuyển lời cho nó cho."
"Cảm ơn anh."
Manao cười một cách thẹn thùng, khác hẳn với lúc nói chuyện với Rain. Có thể cậu không có quá nhiều kinh nghiệm yêu đương hay chuyện của con gái nhưng thế này thì cậu vẫn đoán ra được gì đó.
"Ai cha! Có trai đến tận nhà rào đón Manao luôn."
Hai người bạn của Manao ló đầu ra khỏi cánh cửa rồi phát lên tiếng trêu ghẹo khiến Manao phải quay đầu lại trừng mắt, khuôn mặt đỏ bừng cùng với sự mắc cỡ còn hơn trước làm Rain nhìn cô bằng cặp mắt si mê.
Dễ thương...dễ thương...dễ thương...dễ thương...
Trong đầu Rain chỉ toàn xuất hiện mỗi từ này.
"Phải người này tên là Mork không? Dễ thương thế."
"Không phải!"
Manao lớn tiếng kèm theo ánh mắt hung dữ. Tuy nhiên bạn của cô vẫn không chịu lui đi mà cứ nhìn cô với Rain cười to cười nhỏ. Song câu nói của các cô khiến nụ cười của Rain dần dần biến mất.
Nỗi thất vọng cực kỳ lớn xuất hiện trong lòng Rain...Việc Manao kể chuyện của Mork cho bạn bè nghe có nghĩa là cô phải đặc biệt để ý đến Mork, cũng giống như cậu từng kể chuyện của cô cho Mork nghe đúng không!
"Ờ...Vậy anh về trước đây."
"Vâng. Cảm ơn anh về cookies nhé."
Rain đi về phía xe. Manao vẫn mỉm cười với cậu và đợi tiễn cho đến khi cậu lái môtô đi cô mới đi vào trong nhà mà không hề biết rằng...khuôn mặt tươi cười của Rain từ từ biến mất.
Ngay lúc này trong lòng cậu lo lắng một cách khó nói.
Manao...chắc là thích Mork rồi!
Blue Sky Café
"Cái gì..."
Mork ngẩng mặt lên hỏi người cao cao vừa dừng chân ở chỗ bàn của cậu rồi đặt ly đồ uống lên bàn trong khi cậu không hề gọi. Và người đưa tới không ai khác chính là người vừa bị đấm cho rách miệng ban sáng.
"Banana milkshake...món ruột không phải sao?"
Câu trả lời của Sun khiến Mork nhìn anh một cách không tin tưởng và ngờ vực. Thứ nhất, tại sao Sun lại nhớ cậu thích uống gì. Thứ hai, có phải Sun lén bỏ thuốc xổ vào để trả thù vì ban nãy cậu đã ghẹo gan anh hay không.
"Không có bỏ thuốc xổ đâu đó."
Còn biết tỏng nhau nữa!
"Em có gọi đâu."
"Anh làm cho."
"Tốt bụng vậy à?"
"Thì cậu cất công đến phụ việc ở tiệm, rồi còn băng vết thương cho anh...dù có hơi nặng tay."
"Lúc bị đấm thì không thấy than đau. Băng vết thương nhiêu đây mà càm ràm không dừng luôn ha."
Miệng thì cứ nói cứ gây sự nhưng Mork cũng nhấc ly banana milkshake lên uống.
"Thay vì càm ràm người giúp băng vết thương là em, anh nên đi theo đạp cho tên khốn kia mới phải."
"Mới nhắc nhở vụ nóng tính đấy nhé."
"Ai bảo anh càm ràm sai người. Nên đi càm ràm người đấm chứ không phải người giúp băng vết thương."
"Người khác làm bị thương không đau bằng người nhà làm bị thương đâu."
"Em là người nhà của anh khi nào?"
"Thì..."
Sun nhìn một cách hàm ý. Song anh chưa kịp nói gì thì cánh cửa tiệm đã bị bật mở trước. Anh và Mork quay người lại thì liền ngạc nhiên khi nhìn thấy Rain ủ rũ bước vào tiệm trong khi lúc đi cậu vẫn còn rất vui vẻ.
"Đi gây chuyện với ai về, sao mặt buồn hiu thế?" Sun hỏi han cậu em trai cưng.
"Không có." Rain trả lời, giọng bực bội. Cậu cố gắng thu nỗi lo lắng lại nhưng không hết.
"Có chắc là không gây chuyện với ai không?"
"Em thì gây chuyện với ai được chứ anh Sun?"
Rain thở dài rồi nhìn sang nguồn gốc đã khiến cậu rơi vào tình trạng này là Mork trước khi đi tới mở tủ lạnh sau quầy counter rồi lấy nước lạnh ra uống như là muốn giải tỏa cảm giác bức bối.
Sun nhìn Mork như muốn dò hỏi xem cậu có biết chuyện gì không, song Mork lắc đầu. Dẫu cậu có thể đoán được lý do Rain có biểu hiện như vậy bắt nguồn từ Manao.
Hay là lại xảy ra chuyện với bọn khốn kia...
Mối nghi vấn của Mork còn chưa nhận được câu trả lời thì có khách vào tiệm. Sun rời đi để order cho khách ở quầy counter. Riêng Rain bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước tới ngồi vào bàn với Mork rồi chăm chú nhìn cậu.
"Nhìn mặt tao để...?" Mork hỏi một cách khó hiểu.
"Tao có chuyện muốn hỏi mày một chút."
Rain nói với giọng nghiêm túc. Cậu biết chuyện Manao có lẽ thích Mork không phải lỗi của Mork. Vậy cho nên cậu nên hỏi và giải quyết với bạn trước để tránh phiền phức về sau này.
"Nghiêm trọng đến cỡ đó luôn à?"
"Ờ, vấn đề sống còn luôn đấy. Tao muốn làm rõ với mày trước."
Giọng nói nghiêm trọng không kém khuôn mặt khiến Mork cũng căng thẳng lây. Rain ra ngoài có một chút, thế mà khi quay lại đã làm như thế gánh vác chuyện đại sự quốc gia.
"Là?"
"Tao đi tìm Manao. Rồi Manao hỏi tới mày."
"Thế thì sao?"
"Mày không biết thật hả?"
"Đừng dài dòng. Muốn nói gì thì nói lẹ đi."
"Tao nghi ngờ có thể Manao thích mày." Mork im lặng đến mức Rain cảm giác dường như cả tiệm cũng rơi vào tĩnh lặng dù những người khách khác vẫn đang trò chuyện. "Vậy nên tao muốn biết mày...có thích Manao không?"
Câu nói tiếp theo càng khiến cho bầu không khí trầm mặc hơn trước. Mork quay sang nhìn Sun một cách vô thức. Ngay lúc đó cậu mới nhận ra Sun đã nhìn cậu và Rain từ trước...giống như là Sun đã nghe thấy tất cả câu chuyện.
Và lúc này...c��ng đang chờ đợi đáp án từ miệng cậu!
"Sao hả?" Rain gặng hỏi câu trả lời sau khi Mork đã im lặng được vài giây. Mork liền dời ánh mắt từ Sun sang nhìn người bạn thân. "Thì là...Hỏi cũng không có gì. Nếu mày thích em ấy thì để tao nhường."
"Mày là đang rất nghiêm túc với em ấy thật hả?"
"Bộ tao không thể nghiêm túc hay sao?"
Rain chăm chú chờ đợi câu trả lời. Cậu thừa nhận là mình rất thích Manao và có ý định theo đuổi cô một cách nghiêm túc sau một thời gian dài không có suy nghĩ tán tỉnh ai. Song nếu Mork thích Manao thật thì cậu sẽ là bên rút lui vì không muốn xích mích với bạn bè.
Quan trọng là cậu không muốn cãi nhau với Mork chỉ vì một người con gái...
"Nghiêm túc thì tốt rồi. Em ấy sẽ không phải đau lòng."
"Rốt cuộc là mày có thích em ấy hay không?"
"Sao tao có thể thích em nó khi mày đã hứng thú với em nó như vậy?"
"Nếu mày thích em ấy thì cứ thích đi, không cần nể tao."
"Hào sảnggggggggg." Mork châm chích một cách khinh bỉ. Hồi đầu Rain bước vào tiệm mặt mũi còn cau có. Giờ thì lại cười tươi tỉnh rồi. "Nhưng mà tao không thích em nó đâu, mày yên tâm đi."
"Nghe vậy lòng tao cũng thoải mái hơn rồi."
Rain rạng rỡ hơn thấy rõ. Tuy nhiên, câu trả lời của Mork không chỉ làm cho Rain an tâm mà còn khiến cái người đang nghe lén là Sun cũng thở phào. Bởi lẽ nếu Mork thích Manao thì không chỉ một mình Rain đau lòng.
Mà chính anh...cũng là một trong số đó!
"Đúng là tề tựu đông đủ về đây."
Rain nói khi nhác thấy xe của Pete đậu trước tiệm trước khi chủ nhân chiếc xe bước xuống. Sở dĩ nói rằng "tề tựu đông đủ" là bởi vì Pete và Mork từng gây sự với nhau. Pete từng không ưa Sun và Mork cũng từng chẳng thuận mắt Sun.
Pete đến...Nơi đây y hệt như nơi tập trung của những người từng là kẻ thù của nhau.
Nói đâu xa, cậu đây cũng từng có mâu thuẫn với Pete. #Pete_tốt_bụng_chỉ_toàn_kẻ_thù
"Sao hôm nay đến có một mình vậy?"
Rain chào hỏi trước khi Pete mở cửa đi vào tiệm. Pete nhân tiện bước tới bàn để không phải ngồi lẻ loi một mình. Có thể Pete từng có chuyện với Mork và Rain trước đây, nhưng sau khi giải quyết hiểu lầm thì cậu cũng xem những người này là nói chuyện được. Vì bọn họ là bọn giải quyết xong rồi thì chấm dứt, không để bụng gì nữa.
Ngoại trừ...vài trường hợp mà thôi.
"Thằng Kao đến dạy kèm cho thằng nhóc ở khu này nên tao ghé qua tiệm mày đợi nó."
"Mấy giờ dạy xong?"
"Chắc là 12 giờ."
"Mày cũng tốt quá ha. Lái xe đưa đi đón về mỗi ngày." Rain vừa khen vừa châm chích.
"Thì..."
Pete quét mắt về phía Mork một cái vì cậu cảm giác được từ lâu rằng có lẽ Mork đoán ra cậu và Kao là loại quan hệ gì. Nhưng may mắn là Mork không hỏi han hay nói cho ai nghe ngay cả với người bạn thân là Rain.
"Làm được chứ! Tao cũng phải dựa dẫm vào nó nữa mà nên phải đối xử tốt một chút."
"Ờ, tốt rồi. Vui vẻ với nhau vẫn tốt hơn đối đầu như hồi đó."
"Mày thôi hoài niệm lại quá khứ đi."
Mork và Pete lên tiếng cùng lúc. Không phải vì nhắc đến quá khứ rồi nổi nóng mà là nhịn không nổi mà hổ thẹn. Cứ nhớ lại là bọn họ lại cảm thấy lúc cãi cọ với nhau, bản thân đều có mặt ngớ ngẩn và suy nghĩ ấu trĩ đến mức thầm mắc cỡ dẫu sự việc chỉ mới trôi qua cách đây không lâu.
Nhưng quả đúng là vậy! Đôi khi thời gian nào phải là thước đo suy nghĩ. Kinh nghiệm sống mới dạy cho chúng ta lớn khôn và biết suy nghĩ như một người trưởng thành.
Một sự việc chỉ cần dùng ít thời gian cũng có thể thay đổi suy nghĩ của con người ta mãi mãi...
Sáng thứ 2
Nhà của Kao
Chủ nhật tuần rồi Pete lái xe đưa đón Kao đi gia sư cho Nont. Sau khi về nhà, sẵn có báo cáo phải nộp vào ngày thứ 2 nên Pete nhân cơ hội xin ngủ lại nhà Kao để hôm nay đi học cùng luôn.
Và cũng như mọi buổi sáng trước khi đi học, cuộc sống của Kao luôn đặc biệt xáo trộn mỗi khi có Pete ở cùng.
Chắc chắn rồi! Nửa đêm nửa hôm Pete đè cậu ra lăn lộn, lúc tỉnh dậy thì thêm một trận vào buổi sáng nữa. Sau đó over trên giường mãi một lúc lâu khiến thời gian lệch so với dự tính, kết quả là lần nào cũng đi học trễ.
"Thằng Pete chết tiệt! Bảo in bài trong lúc đợi mà, sao lại ngồi chơi game?"
Kao bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm rửa sạch sẽ. Cậu quấn chiếc khăn tắm màu trắng ngang eo, mắt chăm chú nhìn Pete đã tắm rửa và mặc đồ xong xuôi mà vẫn không chịu làm theo lời dặn dò của cậu trước khi đi tắm.
"Không in được nên tao ngồi chơi game đợi mày ra in."
Pete thản nhiên trả lời. Cậu quay sang nhìn chủ nhân của cơ thể thơm tho vừa bước ra từ phòng tắm. Thấy đối phương ăn mặc không chỉnh tề, show ra dáng người và làn da trắng bóc dụ hoặc... đầu cậu lại bắt đầu suy nghĩ đến "chuyện xấu xa" với Kao.
"Sao lại không in được? Hôm qua tao còn in tài liệu dạy thằng Nont cơ mà."
"Thật sự là bấm in không được mà. Nhưng nếu không in được thì mang ra tiệm photocopy in đi."
"Sao mà kịp được? Thầy dặn nộp từ sáng mà mày cứ lăn lộn đến mức trễ luôn rồi này."
Kao bực bội than phiền trong lúc đi tới bàn làm việc mà không hề để tâm đến ánh mắt của Pete. Pete nhếch mép cười gian manh khi Kao tới gần đẩy ghế cậu ra rồi cúi người cầm chuột click tới click lui.
Pete ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ người Kao, hai mắt chăm chú nhìn làn da trắng trẻo sạch sẽ đầy những dấu đỏ mờ mờ mà môi cậu để lại khắp cơ thể khiến ký ức về đêm qua ùa về.
Chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra trên giường, trái tim Pete liền đập thình thịch, cơ thể phấn khích khiến cậu tự nhủ mình phải tĩnh tâm, bằng không cậu sẽ tóm cái người toàn thân trắng bóc kia mà đè xuống giường đến nỗi khỏi đi học và nộp tài liệu không kịp mất.
Chắc chết...cậu "đòi hỏi" Kao bao nhiêu cũng không bao là giờ đủ!
"Thằng Pete!"
Lý trí bảo rằng tâm phải tĩnh song cơ thể Pete lại không nghe theo. Tay cậu theo bản năng trượt xuống từ lúc nào mà cậu không hề nhận ra. Chỉ trong giây ngắn ngủi đó, cậu kéo Kao cùng ngồi xuống chiếc ghế khiến bây giờ Kao gần như ngồi trên bắp đùi rắn chắc của cậu.
Dù hai thằng con trai ngồi ở ghế ngay trước bàn mà làm "bài tập về nhà" có vẻ không đứng đắn song Pete nghĩ ngồi như thế này cũng hay. Cậu tự tin vào độ bền của cái ghế này vì tháng trước chính tay cậu mua nó về thay cho Kao. Cậu nhọc công chọn cái chắc chắn, cứng cáp, chịu được lực, giá cả bao nhiêu cũng không bàn cãi khiến Kao than thở rằng nó quá mắc.
Tuy nhiên...bỏ công đầu tư cũng là vì chuyện này.
Nếu có được moment như thế này với Kao, cho dù phải trả cả trăm nghìn (baht) Pete cũng chịu!
"Chơi trò gì của mày thế? Không thấy là trễ rồi hả?"
Kao giãy giụa và thúc khuỷu tay vào người Pete nhưng đối phương lại không dễ dàng từ bỏ việc ôm ấp.
"Một chút thôi mà." Không nói đâu song Pete vẫn bắt đầu bàn tay tinh quái. Cậu không để yên nó ở eo Kao nữa mà bắt đầu trượt xuống bắp đùi Kao..."Môn này thầy không điểm danh, đi học trễ cũng được."
"Nhưng sẽ nộp bài không kịp."
"Cuối giờ nộp cũng được, thầy dễ tính mà."
Kao nhức hết thái dương vì thật sự chán cảnh phải cãi nhau với bọn ranh ma. ��i học không kịp thì phải bổ sung bài sau bằng tài liệu của Sandee rồi còn phải mất thời gian giảng lại cho Pete nữa.
Kao không chắc liệu việc quen Pete sẽ khiến cuộc sống của cậu tốt hơn hay đi xuống nữa vì cậu toàn chịu thiệt không thôi!
"Sáng nay mày làm rồi mà Pete, tha cho tao lần này đi. Tao còn đi in bài."
Kao nghiêm giọng rồi thả tay ra khỏi con chuột để chụp bàn tay hư hỏng của Pete đang hấp tấp với chiếc khăn tắm của mình. Nếu cậu chỉ chậm hơn 1 giây thôi thì nó đã bị tên gian tà kéo tuột khỏi người rồi vất đống xuống sàn rồi.
"Người mày thơm quá."
"Thằng Pete chết tiệt!"