Chỉ một câu nói đơn giản này cũng thu hút được sự chú ý của Trì Vi, nghe thấy theo bản năng cô ngẩng đầu lên đón nhận khuôn mặt đẹp đẽ của hắn ta, như thể có một bức tranh truyền đời đang phơi bày trước mắt mình.
"Đó chỉ là một cơn ác mộng. Bây giờ cơn ác mộng đó đã qua đi, đã trở thành quá khứ, không ai có thể làm cô tổn thương nữa!"
Bạc Dạ Bạch nói từng chữ từng chữ nhỏ nhẹ, dịu dàng và ấm áp, những lời nói ấy như đang dần mở ra cánh cửa trong lòng cô.
Coi như cuối cùng cũng chịu lắng nghe, vẻ mặt Trì Vi có chút biến đổi, cô lấy lại bình tĩnh, nhìn Bạch lão thái thái và nói:
"Liên quan tới Bạch Tư Khiêm, tuy rằng hắn chưa làm ra chuyện gì , đó là điều may mắn của tôi, nhưng không có nghĩa là chưa từng có chuyện gì xảy ra! Cưỡng bức chưa thành, cũng là một loại tội, dù có ngồi tù thì cũng là hình phạt thích đáng."
Nghe những lời Trì Vi nói, nhất thời Bạch Minh Diễn chưa mở miệng, còn Bạch Tư Ẩn thì hoàn toàn tán thành.