Không ai nghĩ đến, Bạch Tư Ẩn sẽ đáp lại như vậy, giống như có chút thờ ơ.
Thấy thế, cánh môi Bạch lão thái thái mấp máy, hiển nhiên có chút tức giận:
"A Ẩn, đứa bé này, cháu đúng là không biết tốt xấu? Cháu cũng biết, mẹ của cháu..."
"Bà nội, xin lỗi, cháu không muốn biết!"
Bỗng dưng, không đợi Bạch lão gia tử ngắt lời, Bạch Tư Ẩn đã nói một câu trước.
Ngay lập tức, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Bạch lão gia tử hiện lên vẻ bất mãn nồng đậm:
"A Ẩn, sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy? Đó là mẹ cháu! Cháu đến cả hiếu thuận cơ bản nhất cũng vứt bỏ không để ý đến sao?"
Trì Vi nghe thấy, trái tim khẽ co rút, nghĩ đến một ít chuyện cũ năm xưa, cô nghiêng đầu nhìn Bạch Tư Ẩn. Chỗ sâu nhất trong đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng.
Đúng lúc này, Bạch lão gia tử chợt đứng lên, hiển nhiên đã nổi giận:
"Đủ rồi! Trước mặt tiểu bối ăn nói luyên thuyên, bà không ngại mất mặt, nhưng tôi còn ngại mất mặt."