Sau khi Lăng Tử Mạt tắm xong, cảm thấy mùi thuốc khử trùng trên người kia đều tan đi, cuối cùng là thoải mái.
Từ nhỏ cô liền không thích bệnh viện, cũng sợ bị chích. Cô cảm thấy chính mình chính là cái loại người đặc biệt mẫn cảm với dây thần kinh đau, đau một chút cũng có thể phóng đại lên rất nhiều lần.
Cô lau khô đầu tóc, mới đi ra phòng tắm.
Nhìn đến Dục đã tắm xong đứng ở mép giường, mặc một bộ đồ ngủ có kiểu dáng giống như cô, chỉ là của anh là màu đen.
Anh lấy khăn lông xoa tóc, nhìn đến cô từ phòng tắm ra tới, khuôn mặt nhỏ đều là màu hồng phấn, hẳn là bị hơi nóng huân thành như vậy.
Hai tròng mắt của Dục hơi thay đổi, môi khẽ cong.
"Mỹ nhân tắm xong thì ra là bộ dáng này, thật đẹp!"
Thanh âm anh phá lệ gợi cảm, mà lời nói như vậy càng làm Lăng Tử Mạt thực vui vẻ, lời ca ngợi ai mà không thích nghe.
Cô liễm diễm cười, môi hồng răng trắng tươi cười, làm ánh mắt Dục dừng lại.
"Ngủ đi, em buồn ngủ quá rồi!"