Cô đột nhiên quay sang trách cứ mình, nếu không phải do cô quá mức tinh tế mẫn cảm, phát hiện trong lòng cậu có người khác thì sáng nay cũng sẽ không nói vậy.
Cậu hứa hẹn với cô, cũng như là lời thề.
Có phải cậu không làm được không? Nếu không được thì bỏ đi.
Nếu cậu thích Đường Đường nhưng không có cách nào ở cùng cô ấy thì cô cho phép trong lòng cậu có cô ấy, chỉ cần cậu có thể ở cạnh là tốt rồi.
Cô đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, có một số việc không phải so đo.
Giữa trái tim và thân thể của cậu, cô chỉ hy vọng thân thể cậu có thể ở bên cạnh cô, còn sống.
Lâm Sơ Tâm nhìn phòng phẫu thuật, trong lòng thầm nói.
"Hàn, anh nhất định phải sống, sau này em sẽ luôn ở cạnh anh."
Dục rút ra một điếu thuốc, nhìn thấy bảng cấm hút thuốc lại buồn bực cất vào.
Khoảng ba tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra.
Ba người bước tới, Lâm Sơ Tâm nhìn bác sĩ, trong mắt đong đầy nước.
Dục mở miệng nói: "Họ sao rồi?"