Phía dưới rốt cuộc có bao nhiêu người bọn họ không biết, nhưng Nam Cung Ngạo mang tới đều là tinh anh trong tinh anh. Bọn họ hẳn có thể đối phó với những người đó, nhưng toàn bộ thì sẽ khó giải quyết.
Nam Cung Ngạo lắc đầu, treo súng lên cổ.
"Chúng ta đi ra ngoài từ cửa khác."
Vừa nãy anh đi qua đường thông gió cũng ổn, từ đó đi ra ngoài, sẽ bớt nguy hiểm hơn.
Hơn nữa người phụ nữ kia anh đá nhốt lại, cũng đánh hôn mê ả ta, trong chốc lát sẽ chưa tỉnh dậy được. Cho nên nơi này không có người chỉ huy, đã biến thành một vùng tàn sát.
Nam Cung Ngạo bước nhanh quay lại phòng phẫu thuật, gọi một tiếng.
"Tiểu Hành, ra đi."
Tiểu Hành từ dưới giường chui ra.
"Ba, chúng ta có thể về nhà rồi sao?"
Chỗ này cậu bé không hề thích, không thích một chút nào, bởi vì máu me, người xấu.
Nam Cung Ngạo bế cậu ra cửa, nói với Tiểu Ảnh.
"Hai người đi trước, tôi cản ở phía sau."