Tiểu Hành nhìn Long Thiên Mặc đang ngồi dưới gầm giường, mím môi nói.
"Ba ơi, chúng ta cũng mang theo chú ấy đi."
Trong đôi mắt nhỏ bé kia đều là lo lắng. Nam Cung Ngạo vốn không muốn quản sự sống chết của hắn, cứ để cho ý trời đi.
Nhưng nếu anh thật sự bỏ mặc Long Thiên Mặc, Tiểu Hành sẽ áy náy cả đời.
Anh lạnh lùng nói.
"Long Thiên Mặc, ngươi đi theo chúng ta, nhưng có thể ra ngoài hay không, hãy xem chính bản thân mình đi."
Long Thiên Mặc nghe anh nói vậy, chui ra, thấy Tiểu Hành đang cổ vũ hắn.
Hai người cùng vượt qua hoạn nạn, cho nên đều có cảm tình.
Hắn giơ tay che miệng vết thương. Nam Cung Ngạo nhìn bộ dạng hai người, cởi áo ngoài mặc cho Tiểu Hành, cậu bé lọt thỏm trong áo. Vạt áo vừa vặn đến vị trí cẳng chân, Nam Cung Ngạo giúp cậu bé cài cúc, lại giúp cậu xắn tay áo, lộ ra hai cái tay nhỏ.
Cậu bé híp mắt nhìn bộ dạng của mình, mỉm cười.
"Con cảm ơn bốa."