Long Thiên Mặc phát cuồng đẩy nó đến chỗ các bác sĩ:
"Các ông không phải là bác sĩ có uy quyền, có danh vọng nhất sao? Cứu cô ấy, tôi lệnh cho các ông cứu cô ấy."
Hắn ta đột nhiên rút súng ra, đầu súng chĩa về các bác sĩ.
Trong mắt Lương Tử Hành cũng hiện lên một tia sợ hãi, cảm thấy hắn ta hình như điên rồi.
Ngôn Ngọc bước lên phía trước, giữ lấy tay hắn ta:
"Anh bình tĩnh một chút, để tôi nghĩ cách, nhưng có cứu được hay không phải xem mệnh của cô ấy."
Long Thiên Mặc nhìn Ngôn Ngọc, từ trong mắt anh có thể thấy được hy vọng, hắn ta nháy mắt liền im lặng. Súng rơi vào tay Ngôn Ngọc, Ngôn Ngọc kéo Tiểu Hành đến bên cạnh mình.
Anh khom người:
"Chú vừa xem báo cáo, cháu là trường hợp đặc biệt ngàn vạn người có một, có khả năng tự chữa lành. Lát nữa chú truyền thử máu của con cho cô ấy, xem cô ấy có thể tốt lên không."