Nghe được giọng của cô, một tay anh mở lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc nuốt xuống.
Anh chậm rãi nằm xuống, cứ thế nhắm mắt lại, giống như cô vẫn đang ở bên cạnh mình như trước kia.
"Tiểu Phó, sau này không cho phép đi xem mắt, cũng không cho phép gặp lại đối tượng xem mắt nữa."
Vừa nghĩ đến thằng nhóc mới chạy đến đây làm loạn, Nam Cung Ngạo cực kỳ khó chịu.
Lương Mộc Tình cong mắt cười:
"Biết rồi."
Nghe được giọng nói quan tâm của anh, sao cô lại thấy vui vẻ thế nhỉ?
Nam Cung Ngạo nghe được cô đang cười, anh cũng tự nhiên cong cong môi.
"Ngày mai em đến đây sớm một chút, trò chuyện với bà nội."
"Giọng nói của anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, so với một Nam Cung Ngạo bình thường ấm áp hơn nhiều."
Lương Mộc Tình trở mình, tìm một tư thế thoái mái nằm ngủ.
"Vâng, anh yên tâm, em nhất định sẽ tiếp bà nội thật tốt."