Ngày hôm sau, Mạc Thanh Yên sau khi cho Tiểu Ngôn ăn xong thì giao nhóc cho mẹ chồng mình, để nhóc chơi cùng chú nhỏ.
Mà cô thì trở về phòng, thay một bộ quần áo thật đẹp, lại lấy son tô lên môi.
Cô đứng trước gương lớn, nhìn cô gái mặc váy liền thân mỏng màu xanh lam, dáng người tuyệt đẹp, làn da trắng nõn, chỉ có đôi môi hồng nhạt nhìn lại càng có vẻ ướt át.
Cô cảm thấy như thế này rất đẹp, vì thế ra khỏi phòng, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Bang Thiển:
"Thiển Thiển, việc hôm qua tớ nói với cậu, cậu nghĩ giúp tớ đến đâu rồi?"
Trần Bang Thiển đang ngủ mơ mơ màng màng:
"Cái gì? Ngô…"
Lãnh Nhiên thở nhẹ một tiếng, sau đó ôm Trần Bang Thiển tiếp tục ngủ.
Trần Bang Thiển mệt muốn chết, cho nên ném điện thoại một bên, cô lại ngủ tiếp.
Mạc Thanh Yên alo đã lâu, đều không nghe thấy tiếng trả lời.
Cô mắng một câu:
"Thiển Thiển, cậu là đứa lừa đảo."