Đôi mắt hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt hiện lên ý cười, giơ tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
"Niềm vui bất ngờ gì thế?"
Mạc Thanh Yên khiêu mi:
"Niềm vui bất ngờ sao có thể nói cho anh biết, nên anh không cần phải tò mò đâu."
Dứt lời cô liền kéo anh vào nhà ăn, một nhà cùng nhau ăn bữa tối.
Mạc Thanh Yên mới vừa ăn mấy miếng cơm thì tiếng khóc của Tiểu Ngôn truyền vào. Người giúp việc ôm nhóc vào nhà chính. Lệ Đình Tuyệt buông đũa, đột nhiên đứng dậy.
"Em cứ ăn tiếp đi, anh đi bế con cho."
Mạc Thanh Yên hơi ngây người một lát, nhưng biết rằng anh làm thế để cô yên tâm ăn cơm.
Lệ Đình Tuyệt ra khỏi nhà ăn, nhận lấy Tiểu Ngôn từ tay người giúp việc.
Tiểu Ngôn thấy đó là anh thì càng khóc lớn hơn.
Lệ Đình Tuyệt hơi nhướng mi, nhưng anh sẽ không chiều nhóc con này như thế. Anh ôm nhóc đến phòng khách.
Anh lạnh giọng nói với nhóc con: