"Ông nội, chào mừng ông về nhà!"
Băng Khối và Dương Quang đều mở miệng nói, Lệ Bắc Thành nhìn thấy hai tiểu tử nói như vậy, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Đây mới gọi là nhà, trước kia chỉ có mỗi ông và Tiểu Điệp, hiện tại không chỉ có con trai, có con dâu, lại còn thêm ba đứa cháu, ông coi như cũng rất thỏa mãn. Họ đã là một đại gia đình rồi, thật là tốt.
Ngôn Ngọc và Lãnh Nhiên nhìn thấy hình ảnh gia đình sum họp như vậy, bọn họ cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tuyệt.
Bọn họ biết Lệ Đình Tuyệt trước đây cô đơn dường nào, từ nhỏ đã chỉ một mình bươn chải cuộc sống, sống cũng thật khó khăn.
Hiện giờ anh không chỉ có vợ, có con mà bố ruột cũng đã trở lại, người một nhà cũng xem như đã được đoàn tụ.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ quyết định sẽ rời khỏi nơi này, quay về Lâm thành.
Ở trong thư phòng, Lam Vũ Điệp xem được những bức tranh này, bà cảm thấy rất luyến tiếc, nên quay sang nói với Lệ Bắc Thành bên cạnh