Dù sao Lam Vũ Yến chỉ cần nghĩ đến chuyện Lệ Bắc Thành sẽ không chết, tâm trạng của bà cũng đã rất tốt. Cho dù sau này ông ấy có đối xử với bà như thế nào, chỉ cần bọn họ có thể ở cùng nhau, nhìn thấy ông, nghe giọng nói của ông là tốt lắm rồi.
Ăn xong bữa tối, Lam Vũ Yến nói với Băng Khối và Dương Quang.
"Các cháu đỡ ông đi ra ngoài tản bộ đi."
Đã nhiều năm ông chưa đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, thân thể ông không tốt cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Lệ Bắc Thành không phản đối, bởi vì ông có chuyện muốn nói với hai đứa cháu nội.
Băng Khối và Dương Quang khẽ gật đầu, dù sao hai nhóc cũng không chán ghét người đàn ông này, bởi vì ông thật tâm đối tốt với hai nhóc.
Ba người ra khỏi biệt thự, Tiểu Hắc hỏi Lam Vũ Yến bên cạnh.
"Nhị tiểu thư, tôi không cần đi theo bọn họ sao?"
Bình thường bà vẫn rất cẩn thận, rất sợ Lệ Bắc Thành trốn đi. Cho nên mặc kệ ông có làm gì, Tiểu Hắc vẫn sẽ luôn đi theo.