Cô thay quần áo xong vẫn chưa thấy anh trở về, biết anh có thể là đi gặp Ngôn Ngọc cho nên ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chơi điện thoại chờ anh.
Lệ Đình Tuyệt và Ngôn Ngọc đang hút thuốc lá trong phòng hút thuốc. Lệ Đình Tuyệt dựa vào cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên bên môi, nhíu mày hút một hơi.
Ngôn Ngọc cũng hút một hơi, bình thường anh không hút thuốc nhưng gần đây lại hút khá nhiều, dường như mỗi lần hút một điếu thuốc có thể khiến cho đầu óc thư thả không ít.
"Tuyệt, cậu dẫn Tiểu Yên đi chơi vui vẻ, nhưng hai mươi tám ngày sau nhất định phải trở về."
Lệ Đình Tuyệt híp mắt cười: "Tôi biết, thật ra tôi cũng không muốn chết."
Cho nên, cho dù Ngôn Ngọc không nhắc nhở, anh cũng sẽ nắm chắc thời gian trở về.
Chỉ cần có hy vọng, anh nhất định sẽ thử, anh muốn ở bên cô và bọn trẻ thật lâu, thật lâu.
"Sức khỏe của ông nội tôi không tốt lắm, cậu thường qua thăm ông một chút, nhắc nhở ông cần phải chú ý những gì."