Lệ Đình Tuyệt nghe cô nói xong, khóe miệng lộ ra một ý cười. Cô vậy mà sợ anh giận, giống như là đứa trẻ làm chuyện gì sai trái muốn thẳng thắn thừa nhận. Anh đương nhiên vui vẻ, hơn nữa còn cảm thấy cô thật đáng yêu.
Mạc Thanh Yên thấy anh vẫn im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn nhăn, đôi mắt to đảo vài vòng.
"Ông xã, về sau em sẽ không gặp anh ấy nữa. Bây giờ em trở về ngay đây."
Giọng của cô dường như nhỏ dần, có vẻ hơi buồn, khiến anh cười thêm lần nữa.
"Tiểu Yên, anh tin em mà, chỉ là anh ta không phải là kiểu người tốt gì. Anh không hy vọng em cùng anh ta ở cùng nhau."
Chỉ cần Tiểu Yên cùng tên kia ở cùng nhau, đều là gặp chuyện không may, mỗi lần đều khiến anh không thể hy vọng được gì.
Đúng lúc này Lệ Đình Tuyệt có cảm giác không thở được, hai mắt không mở ra nổi, cảm giác buồn ngủ lại ập tới. Anh dùng lực nhéo mạnh lên đùi mình, như vậy mới khiến anh tỉnh táo hơn một ít.