Đây là lời hứa hẹn của anh với cô, không cần biết vừa rồi Tiểu Phàm có xâm phạm cô hay không, trong mắt anh, cô vĩnh viễn là tốt nhất.
Mạc Thanh Yên nghe được lời anh nói, sống mũi cay cay, dưới đáy mắt đã xuất hiện giọt nước mắt.
Cuối cùng cô cũng hiểu được anh rồi, nếu như cô thật sự bị Lệ Đình Phàm xâm hại, bản thân mình trở thành như thế này, cô cũng sẽ chọn lựa rời khỏi anh. Bởi vì quá yêu, nên mới tự ti.
Ba tháng trước khuôn mặt của anh bị hủy hoại, vì thế anh mà nói ra, cũng sẽ bị rắc rối ngập đầu. Nỗi thống khổ của anh không ai có thể hiểu được, vì vậy anh đã chọn rời đi.
Mà lúc này, cô đã hoàn toàn hiểu được anh rồi.
Lệ Đình Tuyệt bước từng bước về phía Mạc Thanh Yên, Lệ Đình Phàm khẽ gầm lên một tiếng.
"Lùi về đằng sau, tôi đã cho anh tiếp cận cô ấy chưa?"
Hắn cầm súng chĩa về phía Lệ Đình Tuyệt, Mạc Thanh Yên nóng nảy. Lệ Đình Phàm thấy dáng vẻ sốt ruột của cô, liền bước về phía cô.