Lệ Đình Tuyệt khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đáy mắt hiện lên một tia bối rồi, sao cô lại biết hết rồi?
Chẳng lẽ là Quốc Vương bệ hạ nói lỡ? Anh rũ mắt, muốn tìm một lý do để giải thích.
Mà Mạc Thanh Yên sao lại để cho anh có thời gian tìm lý do?
"Tôi phải trở về, ngay lập tức!"
Cô quát khẽ một tiếng, hai người đang đi vào đều giật mình dừng bước.
Đây là lần đầu tiên Phi Đao thấy có người dám quát thiết gia, anh còn mang vẻ mặt vui vẻ chịu đựng nữa. Trong nháy mắt Phi Đao cảm thấy thế giới này thay đổi, Ám Dạ đế lại bị người bắt nạt.
Lệ Đình Tuyệt nhìn hai người vừa đi vào, đưa tay kéo Mạc Thanh Yên về phía mình.
Cô ngã ngồi trên đùi anh, lúc muốn đứng lên thì bị bàn tay to lớn của người nào đó giữ chặt lấy thắt lưng.
Đôi mắt tà khí của anh hơi hơi nheo lại: "Tiểu Yên, trước mặt thuộc hạ của anh nên cho anh một chút mặt mũi."
Mạc Thanh Yên nhìn hai người kia, nhịn không được nở nụ cười.