Cục cưng nhỏ trong bụng đá vào tay Lệ Đình Tuyệt vài cái, đôi mắt anh nhíu lại kinh ngạc, đôi mắt đẹp đào hoa tràn ngập sự ấm áp.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ. Vì thế anh tò mò di di tay, dường như tiểu tử nhỏ kia biết là anh, anh đổi vị trí, cậu bé liền đá vào chỗ anh vừa đổi.
Đến khi anh cảm nhận được đôi mắt to xinh đẹp kia đang chăm chú nhìn anh, anh mới rút tay về.
Đứng lặng ở một bên, lạnh lùng nói.
"Mạc Thanh Yên, chuyện lúc nãy, em có sai không? Em nói thử xem."
Mạc Thanh Yên thấy anh đang cố ý lảng tránh chuyện vừa rồi, rõ ràng anh rất tò mò với tiểu bảo bảo, nhưng cảm thấy ánh mắt của cô, anh liền trở lại bộ dạng lạnh lùng.
Trong lòng cô thầm nghĩ, anh cứ giả vờ đi, dù sao em cũng không thỏa hiệp đâu.
"Ai bảo anh không mở cửa cho em, em rất lạnh, lẽ nào anh muốn để em chết cóng ở bên ngoài sao?"