Lệ Đình Tuyệt khẽ nhíu mi, những việc như thế này nha đầu đó sẽ không nói với anh.
Anh không trả lời cô, bước chân về phía cầu thang. Đáy mắt Trần Bang Thiển thoáng qua ý cười lạnh, người đàn ông này tuy rằng lạnh nhạt với người khác, nhưng cũng không phải loại người không có cảm giác.
Cô ta sớm muộn gì cũng sẽ cho anh thấy, cô ta tốt hơn Mạc Thanh Yên, có tình thú hơn Mạc Thanh Yên nhiều.
Lệ Đình Tuyệt bước vào phòng, nhìn Mạc Thanh Yên còn đang say ngủ, bên khoé mi còn vương giọt nước mắt, ánh mắt hơi lay động. Ngón tay dài của anh khẽ lau đi giọt nước mắt trên mi cô.
Một Tiểu Yên như thế này, anh vẫn là lần đầu tiên thấy được, nhìn dáng vẻ có thể thấy được cô rất quan tâm đến đứa bé này.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, Mạc Thanh Yên mở mắt ra, cùng đôi mắt đẹp đào hoa kia của anh nhìn nhau.
"Tuyệt, anh về rồi."
Mạc Thanh Yên ngồi dậy, sắc mặt vẫn tái nhợt. Lệ Đình Tuyệt gỡ khăn choàng trên cổ cô xuống, kiểm tra vết thương cho cô.