"Thiên Thiên, là con gái phải dịu dàng một chút, nếu không nam nhân sẽ không thích."
Tô Thiên Thiên cắn môi, như vậy thật sự không tốt, rõ ràng không dịu dàng được, lại phải cố gắng.
Cô có chút luyến tiếc đứng dậy, rời khỏi Lạc Mục, mà Lạc Mục vội xoa đầu gối, xương cốt suýt chút nữa bị cô ngồi gãy luôn.
Lạc lão thái thái liếc Mạc Thanh Yên đứng bên cạnh, lạnh lùng nói.
"Cô có thể cút."
Mạc Thanh Yên đã sớm muốn nghe lời này, cô một chút cũng không nghĩ giúp Lạc Mục, càng không nghĩ giả dạng thành bạn gái hắn.
"Vâng, lão phu nhân."
Cô mau chóng đứng dậy, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, tốt nhất là ra khỏi Phủ Tổng thống.
Đúng lúc Mạc Thanh Yên nhấc chân, Lạc Mục chậm rãi mở miệng.
"Thái thái, cô ấy đã có thai với con."
Mạc Thanh Yên vừa đi, nghe được lời hắn nói, bị chọc tức, xông thẳng vào người hắn.
"Lạc, Mục."